|
Căn nhà của tôi | Nghe
|
|
Căn nhà của tôi Căn nhà của tôi bằng vôi vữa và gạch đỏ
nơi tôi tự do tư duy giữa những vị thầy cổ đại
nơi tôi tự do bày biện thân thể mình, đẹp như từng ngóc ngách cuộc sống
tất cả những điều phê phán trách móc, bằng lời nói hay bằng lặng im
tôi để bên ngoài cánh cổng
cả sự lãng quên
căn nhà của tôi, duy nhất trong thành phố này
duy nhất như tôi, đầy đủ muộn phiền niềm vui khóc cười
trọn vẹn điều hay điều dở
mỗi mùa đông, những mảng tường bở ra từng mảnh vữa
mỗi mùa hè, những con gián chui sạch xuống cống trốn hơi nóng
tôi bỡn cợt với con nhện mang bầu, tròn và mịn bóng
thán phục đàn kiến kiên trì chuyển mồi từ bếp ra tận ngoài ngõ
căn nhà tôi yêu như tình nhân
nơi tôi lột sạch mọi mặt nạ khi bước chân vào cửa
nơi tôi tự do và cô độc
Nghe Tôi đã nghe ngóng
thật lâu
những buổi chiều gió tạt từ biển lao xao bóng ma nặng nề phủ lên đời sống
một vẻ bình thường u ám
trong cái lặng lẽ nhẫn nhục hiền lành
những gương mặt cũ như phế tích
đầy đắn đo dè dặt
Những tháng ngày dài tôi không viết nổi câu thơ
những tháng ngày giận dữ
bất lực như một đứa trẻ sơ sinh
nhìn, ngóng nghe, và chờ đợi
Tôi nghe những cành dương ven biển rào rào giai điệu bi tráng
tội nghiệp những mắt thuyền bé nhỏ giữa khơi
cô đơn là thế
thiếu quá nhiều để có thể trông mong
Những con chữ cụt chân tay, rớt tung toé
vụn thành những mảnh pha lê
cứa vào tay bật máu
6/2014
--------------
Bấm vào đây để đọc tất cả tác phẩm của Ðoàn Minh Châu đã đăng trên Tiền Vệ
|