|
Không lâu lắm
|
|
Bản dịch Hoàng Ngọc Biên
LAWRENCE FERLINGHETTI
(1919~)
Không lâu lắm Không lâu lắm
sau buổi khởi đầu thời gian
vào khoảng chin giờ
một đêm mùa hè
không quá nóng
đứng trên ngưỡng cửa
tháp PISA MỚI
dưới cái đầu thạch cao
bị bỏ quên của DANTE
trong khi chờ bàn trống
và quan sát
Mọi thứ
một người có cái đầu là một tấm gương soi
trông chẳng có gì bất bình thường lắm
trừ mỗi chuyện
là đôi tai thật vểnh ra
và anh ta mang một tấm biển
người ta đọc thế này
MỘT BÀI THƠ LÀ MỘT TẤM GƯƠNG SOI ĐI XUỐNG MỘT CON ĐƯỜNG
LẠ LÙNG
nhưng dù sao
như tôi đang nói đây
không lâu lắm sau buổi khởi đầu
thời gian
con người chỉ toàn là mắt ấy
không có miệng
Những gì anh làm được là cho người khác thấy
điều anh muốn nói
Và hoá ra
anh cho rằng mình là
hoạ sĩ
Nhưng dù sao
người hoạ sĩ này
người không nói cũng chẳng giải thích đươc gì
về điều anh ta
muốn nói
trông có vẻ giống như một anh hoạ sĩ hạnh phúc nhất
trên khắp thế gian
đứng đấy
nuốt trôi mọi thứ
và suy ngẫm
Mọi thứ
trong con Mắt Đói
vĩ đại to tướng
nhưng dù sao
tôi thật sự nhìn thấy phản chiếu nơi ấy
Bốn bức tường phủ đầy hình ảnh
cái tháp nghiêng Pisa
ảnh nào cũng nghiêng theo những hướng khác nhau
Năm ngăn với nhiều bàn
Mười lăm bàn không có ngăn
Một quầy rượu
với một người phục vụ trông giống như một
tay vô địch bóng chày
với một đống những chiến tích loanh quanh trong vùng
treo đàng sau
Ba cô tiếp viên vóc dáng và mặt mày khác nhau
một cô to tướng như một con cáo bé con trong hang
một cô mập khoẻ như một con cá nhà táng nhỏ tí
một cô lạ lùng như một thiên thần
nhưng cả ba cô
đều có đôi mắt giống nhau
Một cánh cửa nhà bếp có một người anh em nấu nướng
đứng đó
với cùng đôi mắt ấy
và khoảng
một trămsáumươi ba người ai nấy chuyện trò và vẫy tay gọi nhau và
cười vui và ăn và uống và cười mỉm và nhăn mặt cau mày
và lắc đầu và mở miệng và đưa nĩa và
muỗng vô miệng và nhai và nuốt đủ hết các loại thực phẩm
và ngồi dựa lưng và thư giãn có lẽ thế và uống cà phê
và châm thuốc lá và đứng lên và vân vân
và vân vân
mãi tận đêm
không hề nhận ra là
người đàn ông có cái đầu gương soi
dưới cái đầu thạch cao
bị bỏ quên của DANTE
đang cúi xuống
nhìn mọi người
với cùng đôi mắt ấy
tựa như ông ta vẫn còn tìm kiếm
Khắp nơi
nàng Beatrice[*] đã lạc mất của mình
nhưng là với chỉ một chút
son môi hiểm độc
ngay ở đầu
sóng mũi của anh ta
_________________________ [*]Beatrice: Mối tình không được đáp lại của Dante. Henry Holiday, Dante gặp Beatrice ở Ponte Santa Trinita – sơn dầu trên bố, 1883.
------------------------------------------
“Không lâu lắm” dịch từ nguyên tác “Not Too Long”, trong Lawrence Ferlinghetti, Pictures of the Gone World, Pocket Poets Series (San Francisco: City Lights Books, 1955).
------------
Đã đăng:
Allen Ginsberg hấp hối (thơ)
Chàng đang chết cái chết mọi người chết / Chàng đang chết cái chết của nhà thơ / Chàng cầm trên tay một cái điện thoại / và chàng gọi mọi người / từ giường mình / ở Lower Manhattan / Khắp thế giới giữa giờ khuya điện thoại kêu vang / “Allen đây” tiếng nói cất lên... [Bản dịch Hoàng Ngọc Biên]
Tôi vừa kêu một món cá ở quầy thì / ba con người ba bứa / rất bảnh bao bước vào / Tôi không biết làm sao hay tại sao tôi / nghĩ bọn này phải là / ba bứa trừ chỗ là / chúng trông rất bảnh... | Ba ông đầu hói ngồi bàn bên cạnh / nói tiếng Anh giọng trọ trẹ vốn không / phải là tiếng mẹ đẻ của người nào cả... [Bản dịch Hoàng Ngọc Biên]
Thế giới là một nơi đẹp / để ta ra đời / nếu ta không màng hạnh phúc / không phải lúc nào cũng / có rất nhiều cái vui / nếu ta không ngại một chút địa ngục / khi này khi khác / ngay cái lúc mọi thứ đều tốt đẹp / bởi lẽ ngay ở thiên đường / cũng không phải bất cứ lúc nào / người ta cũng hát... [Bản dịch Hoàng Ngọc Biên]
Tôi đang ở trong một bức tranh Camille Pissaro / Quảng trường Théâtre Français / Paris trong Mưa 1898 / có điều bấy giờ không phải năm 1898 / Bấy giờ là năm 1948 / đại để là các con số tung hứng / và không có những chiếc xe ngựa... | Trong một giấc mơ ấn tượng đến muộn tôi thấy mình đang ngồi trên một chiếc xe tham quan lòng vòng với một nhóm phụ nữ Pháp áo quần mùa hè và nón hoa rộng vành... [Bản dịch Hoàng Ngọc Biên]
Thơ là gì? (tiểu luận / nhận định)
Chẳng nghi ngờ gì nữa, có bao nhiêu bài thơ thì có bấy nhiêu định nghĩa. Có lẽ còn nhiều hơn, bởi có nhiều giáo sư thi ca và phê bình gia thi ca hơn là thi sĩ. Có lẽ trong thế kỷ mới ta lại cần thêm một số định nghĩa mới... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
Bài thơ "Amant des gares" của Lawrence Ferlinghetti (1919~) — một nghệ sĩ đa năng và giữ vai trò quan trọng trong sinh hoạt văn học nghệ thuật hậu hiện đại Hoa Kỳ. Bản dịch Việt ngữ của nhà thơ Hoàng Ngọc Biên.
Hai bài thơ "Underwear" và "Horses at Dawn" của Lawrence Ferlinghetti (1919~) — một nghệ sĩ đa năng và giữ vai trò quan trọng trong sinh hoạt văn học nghệ thuật hậu hiện đại Hoa Kỳ. Bản dịch Việt ngữ của nhà thơ Hoàng Ngọc Biên.
Bài thơ "[In Goya’s Greatest Scenes We Seem to See...]" của Lawrence Ferlinghetti (1919~) — một nghệ sĩ đa năng và giữ vai trò quan trọng trong sinh hoạt văn học nghệ thuật hậu hiện đại Hoa Kỳ. Bản dịch Việt ngữ của nhà thơ Hoàng Ngọc Biên.
Bài thơ "Reading Apollinaire by the Rogue River" của Lawrence Ferlinghetti (1919~) — một nghệ sĩ đa năng và giữ vai trò quan trọng trong sinh hoạt văn học nghệ thuật hậu hiện đại Hoa Kỳ. Bản dịch Việt ngữ của nhà thơ Hoàng Ngọc Biên.
Ba bài thơ (thơ)
Ba bài thơ "[In Golden Gate Park that day]", "All Too Clear", và "Monet’s Lilies Shuddering" của Lawrence Ferlinghetti (1919~) — một nghệ sĩ đa năng và giữ vai trò quan trọng trong sinh hoạt văn học nghệ thuật hậu hiện đại Hoa Kỳ — lần đầu tiên được giới thiệu đến độc giả Tiền Vệ qua bản dịch của các nhà thơ Hoàng Ngọc Biên, Nguyễn Đăng Thường, và Hoàng Ngọc-Tuấn.
|