thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Một đoạn ở trại phân
Bản dịch của Hoàng Ngọc Biên

 

 

Raymond Federman (sinh năm 1928, hiện sống tại Hoa Kỳ) là tiểu thuyết gia, kịch tác gia, nhà thơ, phê bình gia và dịch giả. Từng là giáo sư và trưởng khoa văn chương của nhiều viện đại học, tác giả của rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, và từng đoạt nhiều giải thưởng văn học lớn, Federman là một khuôn mặt quan trọng của văn chương hậu hiện đại.

 

 

MỘT ĐOẠN Ở TRẠI PHÂN

 

Như tôi nói, tôi chỉ là một thằng thanh niên ngây thơ yếu đuối khi tôi đến trại. Nhưng khi tôi từ trại đi, ba năm sau, toàn bộ công viêc vất vả kia đã làm tôi lớn đủ mọi mặt.

Được, bây giờ tôi mô tả tình hình ở trại đúng như trại ấy cái thời tôi sống ở đó và làm việc ở đó, cách nay sáu chục năm.

Đây là trang trại của một gia đình nông dân đông người, với một đàn bò cái đông con, lên tới hơn ba chục, một con ngựa duy nhất, còn heo, dê, cừu, gà tơ, thỏ, vịt, và cả những con ngỗng và gà tây mái thì đầy đàn, và khắp nơi chung quanh nhà thì mênh mông bao nhiêu là những cánh đồng ngút ngàn. Còn có một khu rừng thuộc trang trại là nơi chúng tôi đốn củi để đốt lò sưởi. Đất đai tài sản của gia đình Lauzy được coi như một trang trại giàu có thời bấy giờ, với hai kho thóc, và mọi thứ dụng cụ cần thiết cho chuyện làm đất, nhưng ngôi nhà chính thì nó không được rộng lắm. Vậy nên nhà không có phòng cho riêng tôi, trừ phi là tôi ngủ trong kho thóc chung với mấy con bò cái, là việc lão già vẫn thường gợi ý khi lão nổi cơn tam bành với tôi.

Nếu không như thế thì tôi ngủ trong một góc bếp dưới một cái cầu thang hẹp dẫn lên tầng mái nơi chúng tôi dự trữ lúa mì và yến mạch gặt được. Tôi ngủ trong góc phòng trên một cái giường xếp mà họ gọi là giường-cũi. Ở tầng mái trên kia có chuột, vô số những con chuột to lông xám với những bộ râu mép dài. Ban đêm những con chuột bẩn thỉu kia bò xuống phòng bếp để kiếm ăn, làm như toàn bộ thóc lúa ở tầng mái trên kia không đủ cho chúng. Thế là tôi, co rúm người trên cái giường hẹp của tôi, tôi nghe tiếng chân chúng lướt đi trên tường nhà và chạy trong bếp. Trong số đó có những con còn chạy lông nhông cả trên giường tôi nằm y như chúng muốn gặm luôn dái tai tôi hay đầu mũi tôi. Tôi sợ vô cùng. Tôi lúc nào cũng khổ vì chứng sợ chuột. Đừng quên rằng hồi đó tôi chỉ là một thằng bé dân Paris rụt rè và sợ sệt không một chút xíu kinh nghiệm sống ở nông thôn. Trong căn hộ thảm hại của chúng tôi ở Montrouge không có chuột, mà chỉ có vài con chuột nhắt con nào con ấy dễ thương, và hàng tấn gián, nhưng chuột thì lại là một chuyện khác, quả tôi sợ chúng lắm. Ngay ngày hôm nay cũng thế. Bạn biết đấy, nếu một con chuột chạm vào bạn, nó có thể nhiễm độc bạn bằng đủ thứ bệnh chết người.

Anh có sẽ kể chuyện anh cho chúng tôi nghe hay không đây?

Anh đã bị cô Josette phá trinh hay sao?

Tôi đang kể đến đấy. Đừng giục tôi như thế.

Buổi tối, khi đến giờ đi ngủ, Josette đến chỗ góc bếp dưới cầu thang để làm giường cho tôi, tôi đứng ngay sau lưng chị ta và khi chị cúi người xuống để tấn mớ chăn nệm, tôi thấy một phần cặp đùi to đùng của chị dưới chiếc váy. Cảnh tượng này quả đã kích thích tôi. Phải nói thêm, để cho câu chuyện kể đâu đó đàng hoàng, cho dù đôi khi tôi cũng có bẻ cong chút ít sự thật các sự kiện, phải nói là Josette lúc nào cũng mặc những chiếc váy rất ngắn. Tôi có thể nhìn thấy đùi của chị hầu như đến tận cặp mông trông rất hấp dẫn, tròn đầy và trắng bóc, và tôi thì mỗi đêm tôi rửa mắt như thế. Nhưng tôi chưa bao giờ đụng tới người chị. Tôi không dám, tuy nhiên tôi chắc chắn là chị biết tôi nhìn chị.

Sống trong trại người ta học vô cùng nhanh. Người ta cũng già nhanh hơn. Tôi muốn nói là thân xác bạn già nhanh hơn tuổi bạn, và cho dù cái củ dương của tôi lúc nào cũng vổng lên, đầu óc tôi tiến triển vẫn không nhanh bằng thân xác tôi. Phải mất một thời gian hai thứ đó mới ăn khớp được với nhau, và bởi vậy nên tôi cho rằng chỉ sau vài tuần lễ ở trại lúc nào tôi cũng thấy động dục khi tôi đứng một mình với Josette.

Thế là mỗi đêm khi chị ta làm giường cho tôi tôi đứng sau lưng chị, động cỡn tưng bừng, nhưng tôi chưa bao giờ đụng tới chị. Tôi quá rụt rè. A quả là thời ấy tôi quá rụt rè. Và tôi cũng sợ nữa. Thế nên tôi chưa bao giờ dám đụng đến chị. Nghĩa là, trừ một lần.

Nhưng trước khi tôi kể cho bạn nghe chuyện xảy ra như thế nào, trước tiên tôi phải trở ngược về cái cảnh tôi đã được nhìn thấy hai ngày trước buổi tối mà rốt cuộc tôi đã dám mó vào cái đít của Josette.

Buổi chiều hôm ấy là vào mùa hè, tôi còn nhớ bởi vì ngày hôm ấy đúng là một lò lửa, tôi đang làm việc ngoài đồng, cắt cỏ khô hay những việc lắt nhắt đại loại như thế, thì bỗng cái dụng cụ tôi dùng bị gãy, tôi không còn nhớ được dụng cụ ấy thuộc loại gì, một cái mai, một cái cào, một cái liềm, chẳng có gì quan trọng lắm. Thế là tôi phải trở về trại để lấy một cái khác.

Thật tình, tôi cần phải nêu lên đây, hoặc có lẽ tôi đã nêu lên rồi, là khi trời nóng quá, thì lúc nào buổi chiều lão già tai ác kia cũng ngủ một giấc trưa trong kho thóc. Thế là hôm đó tôi làm việc một mình ngoài đồng.

Trong bữa ăn Josette bảo là chị sẽ rửa chén bát vào buổi chiều, và vì thế mà chị không thể nào ra đồng làm việc với tôi, như thỉnh thoảng chị vẫn làm.

Tôi phải nhìn nhận Josette là một phụ nữ làm việc cù đày phi thường. Chị lo việc trại chu đáo, cho dù lão già không phải lúc nào cũng rất tử tế với chị. Lúc nào cũng chửi mắng chị và rờ mó đít chị. Dù sao, khi lão già ngủm, chị và chồng chị, khi anh chàng từ Đức trở về nhà, sẽ thừa hưởng trang trại này. Tôi không biết chị có nghĩ đến chuyện này không, nhưng lão già không cho chị thoải mái bao giờ. Chị làm công việc nô lệ vất vả ngang bằng với những việc tôi làm trong nhà và ngoài đồng.

Tôi rất thích khi có chị làm việc ngoài đồng với tôi. Khi chị cúi người xuống tôi ngắm cái mông to tướng của chị. Có một thứ lần nào chị làm cũng kích thích tôi. Khi chị mắc tiểu chị chỉ việc đứng hoài như thế mà đái từ đầu đến đuôi, dang hai chân thật rộng. Như thế. Đứng thẳng ở giữa đồng. Chị có thể làm như thế là bởi trong những chiếc quần lót chị mặc dưới cái váy có một cái lỗ hở, một lỗ hở ở chính giữa hai chân chị, và chính do đó mà chị có thể cứ đứng thẳng người như thế mà đái. Tôi biết chuyện này là bởi khi chị giặt mấy cái váy trong của chị chị đem phơi trên dây phơi áo quần bên ngoài nhà, và thế là tôi có thể đến gần để quan sát chúng.

Nhưng ta hãy trở lại với những gì tôi thấy được chiều hôm ấy. Tôi về đến sân, và tôi đi vào nhà kho chứa các dụng cụ để lấy một món, nhưng tôi để ý thấy một chiếc xe đạp dựng sát tường gần nhà bếp. Tôi nhận ra chiếc xe ngay tức khắc vì đã từng nhìn thấy nó nhiều lần trước đây. Đây là chiếc xe đạp của người phát thư. Hôm ấy phải là thứ năm, bởi lẽ người phát thư chỉ ghé mỗi tuần một lần, thứ năm. Thường thường những người trong trại hay mời ông ta một ly khi ông đem thư đến nhà, và Josette thì thường hay mời ông một ly rượu vang hay rượu bã nho. Và ngày hôm ấy trời rất nóng. Vậy nên tôi nghĩ là Josette đã mời ông phát thư vào nhà để ông giải khát một chút.

Tôi sắp trở ra đồng làm việc lại thì đột nhiên tôi tự nhủ, này có lẽ tôi cũng nên kiếm cái gì trong nhà bếp uống cho mát chứ. Vậy là tôi đi về hướng nhà bếp, và khi tôi đi ngang qua cửa sổ tôi nhìn thấy cái gì thế này, ông phát thư cái quần tây tụt xuống, quần lót thì cuộn lại dưới bàn chân ông, và cái đít nhổng lên trời, đang dồn hết sức tới bến với Josette. Còn chị, thì chồm tới trước trên cạnh bàn, cái váy tốc lên để lộ nguyên con cái đít to tướng trắng bóc. Ông phát thư chơi chị theo kiểu lắp đít, như người ta vẫn gọi đúng tiếng lóng xưa của Pháp. Đó là những gì tôi nhìn thấy buổi chiều hôm ấy qua cửa sổ nhà bếp. Nhưng họ không nhìn thấy tôi. Họ quá bị cuốn hút vào cái khoái lạc buổi chiều bí ẩn của mình.

Anh có vào nhà bếp không?

Bạn không điên đấy chứ. Đâu có, tôi đâu vào. Tôi đã bảo bạn là họ không nhìn thấy tôi. Tôi chỉ còn nước vừa đi vừa chạy và trở lại làm việc, nhưng tôi cảm thấy có gì rất lạ trong mình. Tôi không biết vì sao, nhưng tôi buồn. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con người giao cấu. Với loài vật thì tôi thấy hoài, thấy đủ hết các loài, nhưng một người đàn ông và một người đàn bà đang giao hợp, thì đây là lần đầu tiên. Nó gây nơi tôi một cảm giác lạ lùng. Tôi không biết nói ra làm sao đây. Một cảm giác kỳ lạ. Nó chẳng kích thích tôi chút nào. Nghĩa là không kích thích ngay lúc đó. Có bị kích thích chăng là sau này khi tôi diễn lại cảnh tượng ấy trong đầu mà thôi. Nhưng khi đứng một mình cắt cỏ khô trên đồng, tôi cảm thấy bấn loạn, bối rối, bị lạc mất trong thâm tâm. Tôi không biết nghĩ gì đây. Tôi còn thấy hơi giận là Josette đã làm như thế với ông phát thư. Có lẽ là tôi ghen.

Ok, bây giờ thì ta trở lại, hay nói đúng hơn là tiến tới, cái buổi tối mà rốt cuộc tôi đã dám mó cái đít của Josette và xin chị ấy nếu có thể...

Thôi, bạn biết là tôi muốn nói gì rồi.

Đấy là hai ngày sau hôm xảy ra sự việc người phát thư.

Đấy là buổi tối, lão bô ngáy trong phòng ngủ của lão. Lúc nào lão cũng đi ngủ đúng giờ lũ gà mái ngủ. Bấy giờ, như thường lệ Josette đến dưới cầu thang để mở cái giường-cũi của tôi ra. Tôi đi theo chị, và khi chị cúi xuống tôi không thể nào cưỡng lại được, tôi đưa bàn tay luồn dưới váy của chị từ phía sau, và tôi sờ cái mông của chị.

Tối hôm đó, tôi còn nhớ rất rõ, chị không mặc quần lót, thế nên tôi đã có thể đặt bàn tay mình lên cặp mông của chị. Chị ngoảnh lại, mặt đỏ bừng.

Thoạt đầu tôi tưởng chị sắp tát cho tôi một bạt tai ngay vào mặt. Tôi lùi một bước và tôi đưa cánh tay lên che mặt, nhưng chị không nhúc nhích. Chị đứng đấy ngay bên cạnh giường tôi nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không biết cái nhìn ấy là một cái nhìn ngạc nhiên, giận dữ, sửng sốt, kinh ngạc vì nhận ra sự khéo tay của tôi hay chỉ là một cái nhìn dò hỏi. Một cái nhìn muốn nói, muốn gì đây...?

Bấy giờ tôi phải đã mười lăm tuổi, nhưng tôi không có khiếu lắm khi phải đoán những tín hiệu mà phụ nữ dùng mắt để gửi cho ta. Thế là, đúng như một thằng bé trai tân ngu ngốc là tôi đây, tôi nói với chị, không suy nghĩ, mà cứ nói một mạch trong khi mặt mày đỏ bừng, Nếu ông phát thư làm được thì tại sao không là tôi?

Tôi thề với bạn, đây đúng là những gì tôi nói với chị, nếu ông phát thư làm được thì tại sao không là tôi, và lần này chị ta thật sự đỏ bừng mặt, nhưng chị không nói một lời nào. Chị chỉ đưa một ngón tay lên môi, và đã hướng cánh tay chỉ về phía phòng ngủ của lão già để cho tôi hiểu là tôi cần phải im mồm lại. Rồi chị đi qua trước mặt tôi và đến chỗ bồn rửa bát để rửa bát đĩa. Chị còn chưa làm xong giường cho tôi nữa.

Tôi cảm thấy mình thật là ngốc và thật là đệt. Thế là tôi đi nằm và cố tìm cách ngủ, nhưng tôi sợ là sáng hôm sau người ta sẽ đuổi tôi. Tôi nghe tiếng Josette loay hoay làm việc trong bếp. Chị sắp xếp bát đĩa, rồi sau đó chị tắt đèn. Tôi chìm sâu dần vào giấc ngủ, vừa than cho số phận của mình, lòng cứ lo sợ những gì có thể sắp xảy ra ngày hôm sau, thì đột nhiên tôi cảm nhận có một bàn tay đã luồn vào dưới tấm chăn và đang mân mê con cu tôi cho tới khi nó căng cứng và...

Được rồi không cần gì phải đi xa hơn vào các chi tiết, thế nhưng sau buổi tối đáng nhớ kia, Josette thường xuyên đến vuốt ve tôi dưới đống chăn trước khi tôi ngủ. Nhưng chị không bao giờ lên giường nằm với tôi, và tôi không bao giờ dám đòi chị làm thế. Chúng tôi không bao giờ nhắc đến những gì xảy ra buổi tối. Không bao giờ. Trong ngày chúng tôi cùng ở bên nhau như hai người xa lạ. Vài ba chữ chúng tôi nói với nhau dính dáng đến trang trại, nhưng ban đêm, trong những buổi hưởng khoái lạc, cả hai chúng tôi đều buông mấy tiếng rên xiết nhỏ kín đáo. Tôi cho rằng chị cũng cảm thấy lạc thú khi đem lạc thú đến cho tôi.

Thế là hầu như đêm nào cũng vậy, khi lão già rút vào phòng mình, Josette quỳ cạnh giường tôi, hoặc là ngồi trên mép giường, và dùng bàn tay chị để cho tôi khoái lạc, y như một người mẹ xoa dịu cái buồn của thằng con mình bằng cách vuốt ve và hôn để ru con ngủ, trừ mỗi chỗ là Josette không hôn tôi bao giờ. Không bao giờ. Chưa bao giờ chị hôn miệng tôi. Và tôi tôi cũng chưa bao giờ vuốt ve cặp vú to của chị.

Toàn bộ đầu óc tôi đều dán chặt vào một bộ phận duy nhất trên thân thể chị. Cái bộ phận huyền bí, tôi tăm và lông lá ấy, mà người Pháp gọi là la chatte.[1]

Khi Josette lúc lắc anh anh có xuất tinh ra giường không?

Sau đó hẳn là nhớp nháp lắm nhỉ.

Chỉ lần đầu mà thôi. Sau đó lúc nào Josette cũng đem đến một miếng giẻ nhỏ để tôi dùng lau chùi. Chị ấy rất là ân cần và tử tế khi đem khoái lạc đến cho tôi.

Đôi khi chị ở nán lại lâu hơn một chút, chị ngồi bên mép giường sau khi rút bàn tay dưới tấm chăn ra. Tôi nghĩ chị ngồi nán lại như thế, bên cạnh tôi, khi chị cảm thấy buồn, bởi lẽ lão già khốn kiếp kia đối với chị thật là ác độc. Tôi rất thích được chị ngồi nán lại im lặng như thế sát bên cạnh tôi. Chúng tôi không nói gì. Không bao giờ. Đôi khi bàn tay tôi lạc dưới váy chị đi vào giữa hai chân nhưng chỉ trong một lúc ngắn mà thôi. Bấy giờ chị đẩy tay tôi ra và đứng dậy không nói một lời. Ở trại chúng tôi không bao giờ chào nhau buổi sáng hay buổi tối. Trên nguyên tắc chữ đầu tiên tôi nghe từ lão già là một chữ tục tĩu. Nhưng không bao giờ nghe Josette nói gì. Trong ngày, chị xa cách và bận rộn với công việc của mình.

Bây giờ tôi mới nhận ra cái lạ lùng của tình huống đó, ấy là chúng tôi rất gần gũi, rất thân mật trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vào buổi tối và suốt cả ngày thì lại gặp nhau như hai người làm công chăm chỉ trong những công việc nặng nhọc của trang trại. Thế nhưng trong bóng đêm và trong lặng lẽ của nhà bếp, Josette lúc nào cũng tắt đèn trước khi đến gần giường tôi, chúng tôi đã có thể đi đến chỗ đẩy lùi nỗi buồn và nỗi tuyệt vọng của mình bằng cách người này giúp người kia quên.

Tôi biết là tôi buồn và tuyệt vọng, nhưng Josette cũng buồn và tuyệt vọng. Tôi cảm thấy như thế. Lão già quá ác độc với chị, và cũng rất thô bạo với chị nữa.

Cho đến ngày chồng chị từ Đức trở về, tôi không biết gì về anh chàng này. Nhưng khi hắn ta về đến nhà, tôi hiểu Josette quả là khốn khổ với hắn. Hắn cũng độc ác, cũng thô bạo và dung tục với chị như lão già. Tôi từng nhiều lần nhìn thấy hắn đánh chị.

 

_________________________

[1]"La chatte" chỉ bộ phận sinh dục của phụ nữ. Trong bản tiếng Anh của Raymond Federman, tác giả cũng để nguyên tiếng Pháp.

 
 

 

-----------------------------
Chú thích của người dịch:
"Một đoạn ở trại phân" là trích đoạn từ tiểu thuyết Trở về trại phân của Raymond Federman được dịch theo bản tiếng Pháp, Retour au fumier [Nhà xuất bản al dante, Paris, 2005] do Éric Giraud dịch từ nguyên tác tiếng Anh, The Farm. Bản dịch Pháp ngữ được sử dụng là bản mới nhất ngày 07.04.2005 đã được nhà văn Raymond Federman đọc và soạn lại, do chính tác giả gửi cho chúng tôi. Những khác biệt, mà tác giả gọi «phóng tác», là không đáng kể. Tác giả và người dịch đã nhất trí việc chuyển ngữ tác phẩm này nên dựa theo bản tiếng Pháp, đơn giản là bởi nó... tây hơn.
 
Căn cứ bảng “Thứ tự câu chuyện kể” [l’ordre du récit] tác giả ghi ở cuối sách, chúng tôi ghi nhận đoạn trích trên bao gồm:
 
Mô tả ngôi nhà ở trang trại
Chiếc giường-cũi trong một góc nhà bếp
Những con chuột trên tầng mái
Ham muốn đối với Josette
Mong được sờ đít Jostte
Josette và ông phát thư (hồi tưởng)
Những chiếc quần lót của Josette
Trở lại những gì ông phát thư và Josette đã cùng làm
Nhận xét về những gì cậu bé đã nhìn thấy trong nhà bếp
Cú đột phá nhanh vào buổi tối cậu bé sờ Josette lần đầu tiên
Một câu hỏi ngu ngốc
Cuộc viếng thăm đêm đầu tiên dưới những tấm chăn của cậu bé

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021