Việt 8 | Việt 7 | Việt 6 | Việt 5 | Việt 4 | Việt 3 | Việt 2 | Việt 1 |
tạp chí Việt
Việt 8
Sân khấu quay
Cột sống vặn, cuốn con nhạn biển vào mắt. Sân khấu dạng chân quây. Ánh sáng sót từ tuổi dậy thì, bức người đàn bà khỏi cái nhìn kẻ khác.
 
Trộn vào những viên sỏi, con mắt nói: Cú bay ra từ âm hộ. Chó chạy theo sự ve vuốt của khúc xương. Hãy giữ nó, một bàn tay chìa ra.
 
Mùi khét trong giấc mơ đêm qua. Buổi sáng bị kẹt trong cái ngáp thiếu calci của xương quai hàm. Chiếc ngón rụng đức tin. Một phức cảm xoè rộng. Ruồi xanh cúi xuống đáy vỏ chai trong thùng rác của sám hối.
 
Tôi mơ hồ cầm. Quá khứ đọng mùi tanh. Hình ảnh đột tử của con chim đang bay. Hàng trăm mặt nạ bằng đất nung rớt xuống. Quạt điện nghiền gió. Ý nghĩ cũ tái chế bởi một hàm răng giả.
 
Bơi trong dạ dày, một người đuối chữ đuổi theo cụm từ: Rợ mấy nhà. Một đứa nhỏ tàn tật bán vé số từ miền Trung rầu rĩ nói: Bà Huyện lên đèo Ngang bằng chiếc Mink với một người lái xe ôm có hai bàn tay giả. Những chai bia bật nấp, hứng chí hét: 1,2,3 dzô. Sự đần độn lên men và sủi bọt.
 
Mọc từ lỗ đít đàn gia súc truyền thống, loài dây leo có gai mềm bò lên hàng rào sắt một đô thị nhão có hàng triệu cư dân mắc bệnh quáng gà. Lịch sử của bóng không tin vào chữ. Thi sĩ ẩm làm thơ bằng hình.
 
Thể dục buổi sáng với 6 lần thở cho một động tác. Trên cái giường Tánh Không, có một vòng kim loại nhẹ của con bé Trung Hoa làm xiếc bỏ quên.
 
Những chảo anten lấp ló thu phát sóng. Từ chai rỗng. Từ sách cũ. Từ răng sâu. Từ cá chết hạn. Từ tràng hạt. Và lời tục. Một chuỗi tin đơn âm nhào lộn trong từ vựng của những câu phức.
 
Mèo bắt voi bỏ rọ. Không có buồn vui. Cảm thức bội thực về cái chết không kịp cắt tóc. Nước rỉ từ giác quan ngấm vào chân lông con thú nhồi bông dựng ở quảng trường Ðấu Sĩ Tết Bằng Rơm.
 
Ðêm có màu xanh biển lúc thời tiết sang hè. Người đàn bà ngả màu, mặt điêu luyện của cá kiểng từng giao cấu với ánh sáng 110 V đẻ những khúc vũ -nhạc -kịch- thuỷ- cung gây hiệu ứng nhà cười cho những đứa trẻ bại não.
 
Con mắt lừ đừ đằng sau chiếc lư. Những cây nhan chen lấn chơi trò sương mù. Ðom đóm trên cành khô rắt lửa xuống lá chết. Ốc sên bị nạn trên đường ray Bắc- Nam. Nhiệt đới khoét một hang sâu. Nắm mốc đối mặt với logo của Coke.
 
Trong chiếc giày bẩn, những ngón chân thở nhọc. Nhịp thán khí của quá khứ trùm lấp. Cuốn sách mở, chữ rữa. Chăm chú nhìn, không ra nghĩa. Trong ý nghĩ: một người đàn bà lùn, lắc những chiếc vòng sặc màu.
 
Phật lịch 2544, 2 thằn lằn tằng tịu trên bụng Phật Bà Quan Âm. Ðứa nhỏ đang giỡn với tiếng côn trùng tự tạo trên đàn Organ. Con tôi sợ răng có màu vàng. Tôi súc miệng ngày ba lần với Listerine. Giá thuê nhà tăng.
 
Lão sưu tầm hài cốt nói: Một người Ðen chổng lên cũng không thể đen hơn. Một người Trắng ưỡn ra cũng không thể trắng hơn. Một người Vàng khép lại cũng không thể vàng hơn. Một người Ðỏ trầm xuống cũng không thể đỏ hơn.
 
Bức tranh tự chối bỏ màu, nhưng con mắt ở bảo tàng vẫn lưu giữ nó. Chó nhà khó sủa vào mơ mộng những đốm trắng trên lưng mèo nhà trống. Tướng cờ xanh chổng mông chấp tay mơ xe-pháo. Con Tố Nữ 7 ở trường đua Phú Thọ về đầu. Huỳnh Phan Anh đứt 1/3 tờ xanh.
 
Khi nhắm mắt tiếng động nào cũng có màu trắng. Giấc mơ đêm qua chưa ra khỏi mùi của giày bẩn. Dưới thung lũng một người chăn gia súc giơ khúc chân giả nhứ vào quá khứ.
 
Chiến tranh của những bộ phận sinh dục bị thay bằng chất dẻo tổng hợp. Âm nhạc không cửa sổ. Trong ngày hội của chết chốc, những người đàn bà bị bom căng thành những bào thai khổng lồ, cung cấp những dòng máu cường bạo.
 
Sứ xở của bảo tàng chứa những vật chứng sống dị dạng. Sức mạnh bò sát của văn hoá ẩm, và những kẻ đồng tính, thích xâm lên bộ phận truyền giống hình các côn trùng hay động vật có nộc độc.
 
Tin áp thấp hàng đêm, và lũ, ngập các kênh truyền hình. Dòng tin thượng nguồn phá vỡ những đê bao bằng đất nhão lô nhô trong những cái đầu ngủ gật. Tổ tiên chìm dưới nước. Tín ngưỡng và lòng hiếu thảo chờ cứu đói. Những hồn ma đòi Miliket. Những cái chết không có trong từ điển, và cuộc sống ỉa đái lên những khái niệm.
 
Con mắt lim dim chờ giấc ngủ. Có một người bị treo lên nóc nhà. Cái chết có dáng đẹp của thác nhỏ rót xuống từ đỉnh tản đá nhọn. Vở hài kịch được diễn bởi một con khỉ già. Hình của nó đã in trên bưu ảnh bán cho du khách.
 
Cái chết không có giới tính. Toàn thân bị xiết bởi những sợi đàn. Những tờ giấy nhân chứng dán khắp hành lang. Có vài chữ châu đầu vào nhau, những ký tự cổ ton hót với những cấu trúc phồn tạp do những kẻ đãng trí dàn dựng. Ngữ pháp của kẻ tin rằng, sau giấc ngủ buổi tối, thức dậy biến thành câm.
 
Giữa tín hiệu xanh và đỏ, đường phố bị nghẽn mạch. Ở ngả tư quảng trường Ðại Cồ Việt, một dự án vừa cáo phó. Cạnh đóng gạch nát: rác, xác thú và người vương vải.
 
Tiếng còi hụ gắt. Ðám đông trương lên, có tiếng thét: Giết! Giết! Giết! Một người độc tấu Saxo chưa hết bài Của Gạt Tàn, thình lình đột quỵ. Sân khấu quay 180 độ. MC cười, cáo lỗi vì lý do kỹ thuật. Một ca sĩ nhạc Jazz chơi bài Mùa Xuân Trên Bậc Thang, ngoe ngoẩy đít, vú phập phồng.
 
Nguyên nhân của tai nạn được xác định nhờ cái mũi thính của con chó dại.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021