| 
      
      
| 
	 
	    Sau khi lửa đã tắt
	 
       | 
    
       
       | 
    
      
 đêm nhão và giọng kể về một thế giới bị tràn ngập 
mưa phân nhánh và xoá bỏ trên cánh đồng dậy thì 
những cánh tay dài cúi xuống nhân dạng đọng lại trong giấc ngủ bị úng 
người đàn bà bước giật lùi rơi tự do vào cơn trốt nhiệt đới 
trốn nỗi đe dọa đến từ rạng đông nơi những ngón chân bị bức rễ nhỏ nước ròng ròng vào mặt đất 
sau đống trí nhớ lẫn lộn giữa mớ quần áo phế thải 
những người đàn ông bưng ngọn lửa khỏa thân chạy dọc thành phố 
đêm khát 
                dựng mặt 
                                vết sướt ngực trần khua vang hành lang 
họ diễn hành qua mùa đông qua những nông trại khét mùi bơ sữa 
kéo theo cỗ xe bò dẫm lên hoa quả mùa nhan sắc ẩm mốc mùi đất 
mùi trăng mùi cỏ mùi rừng nhiệt đới 
thất lạc giữa mùi vúi đàn bà từ ngày đầu tiên bầy chó đánh hơi mùi nước tiểu  
thành phố giàn trải lễ vật trên mông gái đĩ 
mọi vật đều được đặt trong tình trạng lửa đã tắt 
thỉnh thoảng tầm nhìn vết thương bị cắt bỏ và thay thế bằng bộ phận khác 
chỉ có xe cứu hoả dừng lại trước nhà xác dăm ba ngày rồi cũng êm chuyện 
chỉ có mông gái thổ nở rộ dọc mùa lễ hội thập phương 
du nhập cả hang chợ trời và những đám mây sẩy thai trên vũng nước 
nhà khảo cổ ghì ôm bộ ngực săn cứng gọi hoài những ngôi mộ thất tung quá khứ chạy loạn từ hành tinh xa 
ghim qua ngón chân chạy theo mãi những trụ đèn ra biển trầm tích 
gào xé giữa những ngón tay từ khước dục vọng 
tháng mười mang tuổi thơ đi tìm những cánh cửa nơi cất dấu những thung lũng những đồi núi những sa mạc những quả bóng xẹp 
đập vào mặt mình những tảng đá hồi tưởng khủng khiếp 
cuộc thiên di vỡ bấy theo những đợt núi lở 
nhào lộn trong cơn sóng những con sông hèn mọn dẫn nước ra biển tự sát 
đã bắt đầu rơi 
những đáy sông đen đóng khung quanh kinh thành cổ 
những bức tượng rướn người nửa đêm cám dỗ 
tiếng động của ánh sáng của bóng tối của tiếng cười tiếng gào thét 
đã bắt đầu rơi 
từ giọt nước ngầm im bặt ngàn xưa trong não bộ 
nhạt quá 
những hớp rượu ném xuống lòng sông cháy bùng mười hai giờ sáng 
ràn rụa tia chớp ngăn lấy những sợi máu lồng lộn cuống họng 
di chuyển đời mình về phía mặt âm không gian 
băng hoại những đường gân tháng mười một xanh mướt tĩnh mạch 
đoạn mở mùa xuân 
nơi nguyệt đài khép lại 
khoảng giữa tiếng động và sự lắng dịu 
khoảnh khắc tĩnh yên mang hơi thở bầy cá heo bay khỏi mặt nước 
dội lại đôi cánh vương điệp và những dặm đường trôi về cố hương 
nơi tuổi thơ đuổi bắt những canh bạc bên tiếng gà gọi sao mai xao xác 
chờ đường dao tỏ bày cùng thân thể câm 
muzak: nơi ngôn ngữ bị đốn ngã và thính giác bị bôi bẩn nhiều lần trong một lỗ tai 
những thằng Joker rủ rê những con Queen già bước vào trò chơi nghìn lẻ một đêm 
sao họ có thể chui qua những hang động nhầy nhụa đến thế 
ai đã mang bóng đêm tưới đều lên những đống lửa buổi sáng 
chạy nhảy bên khu vườn trầm uất dưỡng khí 
sinh mạng bay đầy theo những tờ truyền đơn rải xuống xưng tụng khuôn mặt 
đen khịt trên đường hành hương dấu chân lạc đà tan loãng trước họng súng 
hồi chuông vắng mặt 
cơn hoang dâm rụng tiếng khóc sa mạc 
nỗi buồn bản địa dựng lại mùa trăng quế xưa 
tháng mười ba 
tuần lễ nhân gian đậy nắp và bịt miệng những thùng gỗ gởi xuống lòng đất 
cơ hội dành lấy cái chết treo trước ngực câu chuyện nàng Scheherazad 
những mảnh vỡ hồi tưởng ném xuống da thịt và xô về biển đông 
bơi qua đêm thập tự chinh và tắt thở dưới bậc thang máy tòa nhà cao ốc 
người đàn bà thức giấc trên thang âm bất lực sau cùng 
khép lại cánh cửa và những lối vào vô tận 
những đứa trẻ dị bản năm xưa mang tiếng khóc ra khỏi bầu khí quyển 
về một thế giới tràn ngập giọng kể và đêm nhão 
6.2.02 
     |