|
Ở nơi có màu đỏ
|
![]() |
Anh mở động mạch tay. Từ đó tuôn ra ồ ạt cay đắng, chua xót, tủi nhục, hận thù... đủ mọi tính từ mang sắc thái tiêu cực tồn tại trong vốn từ vựng. Tuôn hết cả ra, đầu tiên ồ ạt rồi sau đó từ từ, tuần tự bò ngoằn ngoèo từng dòng trên nền gạch rồi đọng lại thành vũng. Anh nhìn vũng tính từ lõng bõng đang dần trở nên sền sệt trong một màu đỏ u hoài không thể nào tả nổi. Màu đỏ này chưa xuất hiện trên tranh của Matisse, hay Picasso hay bất kỳ một bức tranh nào anh đã từng xem. Đã bao giờ anh thấy một màu đỏ nào kết hợp trong nó nhiều tâm trạng như vậy? Anh biết, chỉ vừa mới đây thôi, nó thuộc về anh, một phần cấu thành nên anh. Từng giây từng giây anh đang giải phóng nó ra khỏi cái nhà tù là cơ thể anh. Nó reo vui còn anh hoan hỉ. Nó từng sôi lên trong anh khiến anh điên cuồng hung hãn. Và tội ác đã được thực hiện như cách người ta dội gáo nước lạnh để làm dịu cơn sôi.
Cô ngồi trên nền gạch, bất động, không chút cảm xúc, không sợ hãi, không đau đớn, không nhục nhã. Màu đỏ loang ra từ đó, cô biết, nó chảy ra từ đó, từ đó. Nó xác nhận tính chân thực của tất cả những gì vừa xảy đến với cô. Nó rời xa cô nhưng vẫn còn thuộc về cô bằng một đường dây mong manh, biến cô thành một cái nguồn vô tận. Ôi nghĩa mẹ. Mưa nguồn chớp bể sóng đại dương, không, trong lòng cô không có gì. Lặng như tờ. Tối mùa hè nằm ngang, màu đỏ chảy dọc và sâu trong cô là một lỗ đen nơi sẽ bùng lên vụ nổ big bang khởi đầu sự sống. Vũ trụ sẽ hình thành ngay từ tâm điểm của nó: một ngôi sao đỏ rực, mặt trời. Nó hầm nhừ cô bằng một thứ nhiệt độ tráo trở. Cô chín rục, như trái cây nẫu ra dưới nắng. Loang trong không gian những vết rách màu đỏ, rách nát và đỏ. Những vết rách từ nay không khép miệng lại nữa. Chúng sẽ không ngừng rền rĩ một điệp khúc đỏ.
Bà tê liệt, cách cô gái chừng năm mét. Bà đã chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh đó. Nhiều lần bà định xông vào nhưng rồi vẫn tê liệt tại chỗ. Giờ đây cô gái đang bị vây bọc giữa một khối màu đỏ. Đỏ đến dễ sợ. Nó toả ra một xung lực mạnh đến mức đẩy bật bà ra ngoài mỗi lần bà định lại gần chìa một bàn tay cho cô gái, bàn tay đã đếm tiền trả cho hắn. Khuôn mặt bà trắng bệch, như thể bà định dùng màu trắng chống lại màu đỏ, hay chỉ đơn giản để lập lại sự cân bằng cho một thế giới đang hồng rực lên xung quanh bà. Bà chôn chân giữa tấm váy cưới trắng tinh khôi và tấm ga hồng trải giường nồng thắm trong ngày đầu tiên về nhà chồng. Có ngờ đâu cuộc đón nhận đó lại là sự khởi đầu cho việc chối từ nhiều năm sau. Bà đứng lại phía bên kia màu đỏ.
Ông đứng sau bà. Ông đi theo bà, bà đi theo người đàn ông, người đàn ông đi theo cô gái. Họ làm thành một đường thẳng cho đến khi hai người đi đầu sụp xuống, bà dừng lại buộc ông cũng phải dừng lại. Ông thấy bà đờ ra như một pho tượng. Ông đứng nguyên tại chỗ, phía sau bà. Ông chờ pho tượng đổ xuống để dựng nó dậy. Nhưng pho tượng không đổ. Ông bèn quay về nhà.
Tôi mở mắt. Xung quanh bóng đêm bâu lấy mặt tôi. Theo phản xạ tôi quay đầu lại phía có ánh sáng, tấm chăn làm vướng mắt, che mất một phần khung cảnh. Tôi thấy khuôn mặt thạch cao của cô gái đường nét đông cứng dưới ánh trăng lạnh. Tôi biết cô ấy đang lạnh dù cô không run. Mặt trăng đỏ ối lẽ ra đã sưởi ấm cho cô nếu giờ đây không phải mùa hè. Đêm khuya mẹ thường phủ lên người tôi một tấm chăn mỏng. Tôi thò tay giật giật tấm chăn kéo xuống và nhìn rõ hai đầu ti của cô nhô cao trong đêm. Nó làm tôi nhớ đến cơn đói đang gầm gào trong bụng. Tôi đang đói. Tôi đói. Tôi khóc oa oa, chân tay ngọ nguậy trong nôi. Lá cây phía trên đổ ụp vào mặt tôi. Mẹ không đến. Đây đâu phải là nhà tôi. Mẹ quên tôi rồi sao? Mẹ ơi, con ở đây. Oa oa...
Dòng chảy ngoằn ngoèo trên mặt đất vẽ nên hình một cái miệng, cái miệng ngoác ra thành tiếng khóc. Và anh nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ bị bỏ rơi. Đó chính là tiếng khóc của anh hai mươi năm trước dưới tàn cây trên bậc thềm một ngôi nhà cao tầng. Sau này anh có biệt tài phân biệt chính xác những tiếng khóc trẻ con: đâu là khóc đói, khóc gắt ngủ, khóc đái dầm, khóc hờn, khóc vòi, khóc đòn oan, khóc sợ, khóc đau, khóc hận, khóc bị bỏ rơi. Anh đặc biệt nhạy cảm với tiếng khóc bị bỏ rơi, anh có thể phát hiện ra nó giữa trăm ngàn âm thanh khác rồi như tên bắn lao về phía nó góp thêm vào đó những giọt nước mắt để hoàn tất một trận khóc, vì những đứa trẻ bị bỏ rơi thường không đủ nước mắt, miệng chúng tiếp tục phát ra âm thanh sau khi mắt đã cạn kiệt. Lần đầu tiên anh thấy nước mắt màu đỏ, cả một đại dương trước mắt anh, màu đỏ. Người đàn bà ấy đã cho anh tiền, hơn thế, bà đã cho anh nỗi đau bị bỏ rơi của bà.
Cô không ngờ điệp khúc đỏ ấy lại vang lên dưới dạng những tiếng khóc trẻ thơ. Nó nài nỉ cô, nài nỉ bản năng làm mẹ của cô. Cô thấy đói. Cô thèm ăn, thèm một cái gì đó âm ấm tuồn qua cổ họng xuống dạ dày, và hơi ấm sẽ lan toả khắp cơ thể. Cô lạnh, cô tìm quần áo. Cô đau, những cử động làm cô đau. Cô nghe tiếng khóc trong khi miệng không hề mở. Tiếng khóc phát ra từ đó ư, từ nơi màu đỏ đang chảy ra không ngừng ư? Khối cầu lửa trong cô chuyển động về phía dưới đồng thời tự quay xung quanh nó và bật lên nức nở. Cô nghĩ nó đã giữ tiếng khóc ấy hàng trăm triệu năm để chờ tới cái dịp duy nhất này mà xoa dịu cho cô. Nếu nước mắt của lửa có màu đỏ thì có gì lạ đâu. Cô ngồi yên dựa lưng vào tường chờ đợi sự kết thúc.
Cuối cùng bà đã hiểu, những gì xảy ra không giống với những gì bà chờ đợi. Thay vì hả hê sung sướng, bà đã trả tiền để mua thêm một nỗi đau và một nỗi dày vò cho suốt những năm tháng còn lại. Từ nay về sau cô sẽ luôn kè kè bên cạnh bà trong trạng thái ấy, dập nát và băng lạnh. Cô sẽ là hình bóng của bà trong gương, sẽ ngồi đối diện bà đầu kia bàn ăn, sẽ là kẻ đồng sàng với bà, sẽ chọc thủng các giấc mơ buồn thảm trên cái giường lạnh lẽo vì đơn chiếc của bà. Đứng ở phía bên kia màu đỏ bà thầm thì với cô gái rằng bà muốn nhận cô làm con. Cùng lúc đó tiếng khóc trẻ thơ xuyên qua cõi u minh vọng đến với bà xác nhận rằng bà mới cho ra đời một đứa trẻ trong cơn nhục nhã. Bà tin thần linh đã chấp thuận điều bà mong ước nên mới biến tiếng khóc của cô thành tiếng khóc trẻ sơ sinh.
Không có ai đến dỗ tôi, nựng tôi, không có bầu vú nào được ấn vào miệng tôi như khi tôi còn ở trong ngôi nhà xung quanh có tường trắng. Mẹ tôi không thể bỏ tôi lại nơi này, bà rất yêu tôi. Mẹ đang đi tìm tôi. Con ở đây. Oa oa... Nhưng mẹ đã không tìm tôi. Vì lẽ ra mẹ đã phải thấy tôi từ lâu. Chỉ cần tôi cất tiếng khóc là mẹ biết ngay tôi ở đâu. Mẹ biết tôi ở đây nhưng mẹ không đến, mẹ không đến. Tôi uống dòng nước đang chảy xuống miệng, nó mằn mặn chứ không ngọt như sữa. Tôi đói. Các người có nghe thấy không? Tôi đói. Có nghe thấy tôi không? Oa oa... Không hiểu tôi nói gì sao? Là tôi đang đói đây. Làm ơn đi. Đến với tôi đi. Tôi đói. Tôi biết thế giới này không chỉ có mình tôi. Đến với tôi đi. Oa oa...
Đó là tiếng khóc bị bỏ rơi. Nó đang gọi anh đến với nó. Không phải là âm thanh phát ra từ đại dương màu đỏ, mà là tiếng khóc của một đứa trẻ có thật. Nó đang ở ngoài kia, trong bóng đêm, dưới tàn cây, như anh ngày ấy. Anh phải đến với nó. Trước mặt anh là Hồng Hải. Những con sóng đỏ lừ dâng cao chất ngất. Làm thế nào vượt qua những ngọn sóng đó. Đứa trẻ vẫn không ngừng cầu xin anh. Ai mở cho anh con đường xuyên qua biển đỏ đây? Anh muốn cứu sinh mạng một đứa bé ư? Vậy mà mới đây thôi anh đã làm hại một cô gái đến mức không chắc cô đã sống nổi. Và động mạch anh đã được mở ra. Tội lỗi đang thoát khỏi người anh. Anh nhẹ dần, nhẹ dần. Anh cảm thấy mình có thể sắp bay qua Hồng Hải để đến với tiếng khóc đang chờ anh phía bên kia.
Màu đỏ đã khô nhưng tiếng khóc vẫn chưa dứt. Hình như nó không từ trong cô vang lên như cô vẫn tưởng. Thế mà cô đã nghĩ rằng nhờ nó nên cô mới bình tâm trở lại, mọi uất hận của cô đã theo tiếng khóc trút ra ngoài. Khóc cho vơi đi theo cái cách người ta vẫn thường nói. Và sự thực là cô đã vơi đi rất nhiều đến mức giờ đây cô có đủ can đảm đối diện với tai hoạ, và như vậy cô đã có thể vượt qua nó. Cô định vị được tiếng khóc ở dưới lùm cây, cách cô không xa. Đứa bé ấy, nó đã khóc giùm cô, và giờ đây nó đang gọi cô. Nhưng cô không đứng dậy được. Cô rách nát, rách nát tàn tệ. Cô không đứng dậy nổi. “Hãy chờ tôi, bé ơi, chờ tôi...”, cô thầm nhắn.
Nhưng bà không biết liệu cô có chấp nhận bà, kẻ đã huỷ hoại cô? Vả lại làm sao bà có thể đối diện cô sau khi đã gây cho cô bao đau đớn như vậy? Điên rồ quá thể cái mong ước của bà. Bức tường đỏ chắn giữa cô và bà ngày một dày lên. Bà không còn cơ hội vượt qua nó. Tiếng khóc oa oa của cô đẩy bà lùi bắn lại phía sau. Bà nức nở: “ Cô đừng khóc như vậy nữa, hãy tha tội cho tôi, tha tội cho tôi”.
Tôi đói. Oa oa oa... Tiếng khóc đói ấy, tiếng khóc bị bỏ rơi ấy xuyên qua cô, xuyên qua anh, xuyên qua bà, tỏa khắp không trung, chọc thẳng vào tim ông, một cục đá hình người đang ngồi câm lặng trên chiếc giường lạnh lẽo của vợ. Nó nắm lấy trái tim đá của ông lôi ông trở về với kiếp người, lôi ông ra khỏi nhà. Ông lao theo nó đến bên chiếc nôi nơi đứa bé đang phả vào mặt ông màu đỏ chói chang của tiếng khóc đang chảy thẳng từ tim ông vào miệng nó. Ông ôm lấy chiếc nôi, khắp nơi màu đỏ ùa về hóa giải tiếng khóc, biến nó thành nụ cười trẻ thơ vừa tìm thấy nơi nương tựa. 13-1-2004
|