thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Folsom Fair
 
lúc bóng tối như mưa theo từng bậc
thang lộ thiên trôi xuống vỉa hè, tôi đi từ
san fran về freemont, chuyến chín giờ
ba mươi, bến embarcadero có những ghế
đá tròn như mặt đồng hồ, chỗ tôi
 
ngồi lệch về hướng đông nam
hai bốn độ cùng người đàn ông trung
niên trầm tư, là lúc tôi cảm thấy nhục
nhã lẫn cao quý, bởi ham muốn trở thành
thi sĩ, viết hết tâm tình ngùn ngụt
 
tuổi trẻ, ghi chép những sự thật
tầm thường và hiển nhiên, xâm nhập
ảo giác tự do giữa muôn vàn ảo giác mơ
hồ khác, chẳng hạn việc chọn một góc
bao nhiêu độ trên ghế đá tròn như
 
mặt đồng hồ ở embarcadero, để ngồi
đợi một chuyến tàu từ san fran về freemont,
dublin hay pleasanton gì đó, dù đã ngoan
ngoãn làm một cậu bé tử tế, thân thiện,
khiêm tốn, biết chịu đựng và nhạy cảm,
 
dù biết rất rõ diễn ngôn những rung
động thuộc giác quan là hoàn toàn
vô dụng, thậm chí vô nghĩa, được
hồi tưởng trong trạng thái cuồng nộ
của tâm hồn, cũng chẳng cách nào thoát
 
khỏi buộc phải tự hủy diệt vào
khoảng hai lăm tuổi vì sự lành mạnh cho
xã hội, dưới nền cộng hòa của nước
mỹ, hay của plato, vì chẳng có gì tự do
hơn một bài thơ trong tiếng thét gào,
 
tiếng thét gào tuyệt vọng, tôi ngồi bên bờ
bên này ngó sang bên bờ bên kia của đường
ray, khoảng giữa là độ sâu bất tận, không
còn gì tùy tiện hơn ví von một đoàn
tàu với ảo ảnh thiên đường, khi thân thể
 
mốc meo vì chờ đợi, tôi mang theo tự
do trong từng chữ viết ra, tôi gào vào
buổi chiều không nói một lời, vào chút
nắng cuối ngày im lìm trên những tòa
nhà cao tầng, vào thành phố đang lặng
lẽ nôn mửa dưới một khúc cầu vượt, và
 
cơn nứng cặc hàng loạt ở folsom fair lúc
sáu giờ năm tám mang nhiều mùi vị
tự do hơn cả, tôi đi qua đi qua, khói thuốc
phiện hun đuổi lũ bồ câu cứng đầu bay ra
vịnh và lao xuống, tôi tự hỏi rồi tối nay
 
sẽ làm gì, đi tìm một hiệu ăn ở china
town, korean town, japanese town, cứ
vậy mà gọi một con điếm á châu vào cầu
tiêu công cộng và mặc tình cho nỗi chán
nản thực hành những tư thế đứng, rồi bỏ
 
chạy ra bến cảng số năm đón một chuyến
phà đi đâu không rõ, hay quay ngược về
folsom nơi hội chợ vẫn còn tưng bừng quanh
gã đàn ông trần truồng đang được treo lên
cây thập tự, bên cạnh mấy mụ béo rên
 
rỉ đòi những phát roi da quật vào mông, ở
folsom fair họ tự sát bằng niềm vui, sướng
khoái bằng đau khổ, chui ra ngoài giới
hạn tự do tôi tìm thấy một địa ngục vô hình,
và tôi bảo người bán vé chọn một đường
 
tàu không về freemont, một đường bất kỳ
đi richmond hay pittsburg, một đường
tàu băng ngang những đường tàu bỏ hoang
mục nát của california năm sáu mươi
năm về trước, nơi có thể một nhà thơ từng
 
ngồi bên bờ bên này băn khoăn ngó
sang bờ bên kia của đường ray, không
biết rồi tối nay sẽ làm gì, khi trời
bắt đầu mưa, và mưa, như bóng tối, rơi
xuống khoảng giữa, đủ cho tất cả mọi người
 
San Jose 10/2006
 
-------------
* Những chữ in nghiêng trích từ nhật ký của Tennessee Williams
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021