thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
tổ khúc chim yến
 
 
Phạm Thiên Thư và Tam Lệ, tháng 4/2011
 
 
 
 
 
 
 
tổ khúc chim yến
 
để tặng Phạm Thiên Thư và những người bạn của ông
 
quê nhà bên dòng sông cỏ
túp lều tranh đường sỏi đỏ xiêu xiêu
làng ta có đền có miếu
bước chân trần in từng nẻo phù du
 
làng ta lắm đêm mất ngủ
khi xuân về ghé vào ngõ giấc mơ
quê nhà bên bồi bên lở
xây thị thành lòng mãi nhớ đồng hoang
 
mẹ đi khi trời sắp sáng
cuộc đời người đầy ánh nắng phù sa
em thì hiền như chiếc lá
mùa ấm êm anh khơi rạ đốt đồng
 
đình làng quanh năm thờ cúng
nghe đì đùng tiếng sấm vọng chờ mưa
làng ta lắm mít lắm dứa
tham ăn nhiều nên mình ngứa râm ran
 
nhớ năm chìm trong bão đạn
câu dân ca mang lấp vạn bom mìn
giọng quê nhà ôi trìu mến
xin đặt tên em là bờ bến lao xao
 
làng ta có khi như ốc đảo
mưa dập dồn mà sóng bão dập vùi
mẹ gào dạy con tập nói
tiếng ầu ơ còn vang dội chiều hôm
 
tình yêu thắp đèn đom đóm
lầy lội qua mưa bì bõm ướt khô
làng ta có đàn yến nhỏ
từ chiêm bao trên mây bủa bay về
 
gặp nhau mừng mừng kể kể
làm bài thơ thay dòng lệ thiên thu
kể em nghe mưa lá cổ
bao tháng ngày ngồi bóng đổ vào cơm
 
đã quen thức khuya dậy sớm
thành phố làng quê rét đượm heo may
từng ngày mặt trời thức dậy
hương lúa non còn thơm ngậy hoàng hôn
 
em về anh chạy ra đón
ngàn mây xanh em đội nón quai thao
nửa đêm mẹ dậy nấu cháo
thương em gầy vượt dông bão xác xơ
 
tình ta sông ngăn cách trở
trải bốn mùa vừa gặp gỡ lại đi
làng ta nhiều khi quạnh quẽ
trên gò hoang một mình mẹ đứng trông
 
tháng năm xương tàn chất đống
bạc trắng cờ lau còn ngóng con về
tìm vui trong câu kinh kệ
mõ gầy mòn từ đời mẹ sang con
 
mùa xuân hoa nở khắp xóm
pháo ầm vang mở cửa đón ngày mai
đàn bà quay tơ dệt vải
đàn ông lên rừng ngậm ngải tìm trầm
 
người thương chân bùn tay lấm
diện áo nâu non thích ngậm trầu cau
lại khi xông pha trận máu
hạ thành trì quyết chiến đấu đến cùng
bốn phương thường mang ân sủng
da phấn mặt hoa mình ngọc dáng ngà
 
làng ta xăm mình bắt cá
đuổi giao long mà khai phá bể hoang
cheo leo bản làng xứ thượng
tiếng líu lo nghe lại tưởng thời xưa
 
vây rừng tay không bắt hổ
kể nhau nghe cười gian khổ mà vui
có khi giặc vây khắp cõi
đóng làm vua xông mở lối cứu nguy
 
đời thì xưa nay vẫn thế
kể em nghe những chớp bể mây nguồn
nhớ em đến khi chiều muộn
cánh chim vượt ngàn sóng lớn khơi xa
 
em thương làng nhiều vất vả
miếng cơm quả cà áo vá lung tung
làng thương em giữa cánh sóng
một thân một mình cánh mỏng phù hoa
 
làng ta cỗi cằn sỏi đá
người không chết đi chỉ hóa núi đèo
về làng thì mua nhiều kẹo
kể chuyện thâu đêm những nẻo phù du
 
người già tựa dòng sông cũ
chảy lặng thầm dưới thành phố đầy sao
em về mùa xuân đan áo
cánh phiêu du xếp theo đạo luân thường
 
***
 
nhớ xưa giọt sương làm cốm
bước vội qua miền hương gốm theo chân
bồng tóc rễ thân cỏ vấn
cõng xuân đi mấy bận mịt mù mưa
 
sang sông mắt đông khép cửa
gió đổi mùa con nước chở em trôi
đêm thâu thương nhau cõng lội
không có tội mà cứ đội mâm đồng
 
theo em giấc mơ ảo mộng
con chuồn chuồn đạp chõng ngóng em qua
xinh xinh thơm thơm là lạ
tiều tụy một đời cho mạ nên cây
 
không già thì cứ đứng đấy
bãi hoang liêu đã tỉnh dậy thành đồng
rẽ mây em vào cõi mộng
bước chân dài ta đổ bóng bờ ao
 
nhớ người đành ôm tấm áo
thương sương mai trong hạt gạo trên ngàn
bốn mùa gió trăng bầu bạn
đợi nhau về trong ngàn vạn mạ non
 
vui mừng chạy ra chào đón
“ơn em lại về và chọn nơi đây”
ngàn năm be bờ cày cấy
sớm hôm chạy vạy lạy lạy xin xin
 
em đi rồi em sẽ đến
tạo dựng quê hương lấp biển vun ngàn
núi không tan biển không cạn
đời nâu non thêm ngàn vạn phù sa
 
rồi đi vào rừng thay lá
gặp đàn rái cá tìm bạn phương xa
kìa nó lướt đi vội vã
một vệt sao băng chói lóa trong đêm
 
đón em lên thuyền rời bến
tay trong tay lòng lưu luyến vơi đầy
người lái đò còn nhắc mãi
gót sen hồng mà không ngại gần xa
 
xuống vực sâu lên núi đá
lọn tóc mai thơm những ngả nhiệm màu
thương câu đất lành chim đậu
năm tháng phiêu bồng nương náu nơi nơi
 
nghìn vạn nẻo xa trông đợi
ngắm thế cuộc cười cho vợi đêm thâu
ngắm đất liền thăm hải đảo
vượt muôn trùng sóng bão tự do
 
đoàn thuyền ra đón ta đó
sông nước xốn xang rực rỡ mây vàng
thong dong đi vào làng bản
thành quách bỏ hoang vạn vạn rêu phong
 
trời không mũ trăng rát bỏng
em cứ đi mây áo mỏng phiêu bồng
chiều xa xăm người đồng vọng
giấc mơ kết thành hang động ưu tư
 
mở cửa rừng hang núi đó
con yến già ra đứng ngó người qua
chiều buồn làm lá héo úa
núi đông lạnh dâng tuyết đổ trái mùa
 
đừng vội cám ơn giấc ngủ
đêm tối lãng quên trút bỏ ưu phiền
nhưng ta thức chờ em đến
chìa tay ra đón chim yến gầy gầy
 
nhắc con cu đất thức dậy
đàn cá thay vảy cây thị nảy hoa
cây khô ngu ngơ trổ lá
ngày tháng vui sỏi đá cũng biết cười
 
núi lao xao bao tiếng hỏi
đòi được nghe những tiếng nói âm thầm
phố phường thêu hoa dệt gấm
đón em về từ thăm thẳm xa xôi
 
không biết công chẳng nhớ tội
sống trên đời đâu phải đợi ngàn năm
tỉnh lại, thấy mình một nắm
lời thơ, khúc nhạc gửi gắm điều chi
 
hoài thai tháng năm mộng mị
bước qua đây với một vẻ thanh cao
cùng thành phố qua tâm bão
vượt vòng đời lắm sầu não bi thương
cuộc đời đừng lo quá muộn
mặc áo đẹp, đọc những cuốn sách hay
đường dài gian nan rèn dạy
nỗi buồn đi không quay lại bao giờ
 
phải, ta thấy mình rất khổ
những tháng ngày bao lầm lỡ phôi pha
đường đời chia lắm ngả
vượt bến gian truân vất vả ê chề
 
từ xưa nay đời vẫn thế
vẫn như xưa cảnh củi quế gạo châu
rừng xanh đảo xa nương náu
trên dòng sông thuyền vẫn đậu đón mời
 
cảnh vật thâm u mờ tối
trời tảng sáng ai đứng đợi đò ngang
đứng chờ cho đến tận sáng
“thưa nhà chúng em đã bán đò rồi”
hỏi “bán đi sao không nói”
“em chẳng bao giờ nhớ nổi gì đâu”
 
không, sông xưa thuyền vẫn đậu
đợi một người đang nương náu nơi nao
thuyền dầm mình trong cơn bão
gió dập vùi rừng hoa gạo rụng rơi
 
có ai đang đêm cứ lội
gánh đá trên vai miệng gọi “đò ơi”
đá mòn mà đò chưa lại
thân chết khô, đành gắng gỏi làm cây
 
thân tàn hẵng cứ đứng đấy
tiếng gọi đò làm thức dậy mầm xanh
kìa đàn chim chưa mỏi cánh
vượt ngàn thu mình lấp lánh sương sa
 
lũy tre rặng muỗm mỏm đá
dấu cánh thu tơ học khâu vá làm người
một hôm có đôi cánh mới
chiều hồng hoang bay mời gọi cơn mưa
 
nhớ nhau như đồng nhớ lúa
đêm mùa xuân em rực rỡ quay về
“ở đâu đi đón em nhé”
 
***
 
đón vầng trăng đang nhè nhẹ chiều hôm
chở em đi ăn bánh cốm
ghé làng xa mua ấm gốm pha trà
 
ta cứ đi theo lá mạ
thăm màu xanh những xứ sở hào hoa
mỏi cánh đeo điều mới lạ
ngắm phù dung lòng chợt nhớ tháng ba
 
đưa em về vùng đất cổ
cho khu rừng già bừng nở đón em
em đã đến thật trọn vẹn
đồng lúa ngàn năm trìu mến ngóng trông
 
ôi loài lênh đênh cõi mộng
qua bao đời vẫn tìm bóng quê nhà
tìm trên rừng xuôi biển cả
nghe tiếng trống xưa nhớ quá lau thưa
 
từng đàn chim bay vội quá
ngược kim đồng hồ trăm ngả kéo về
anh thấy em trong tơ rễ
loài chim hoang cứ làm lễ thiêu thân
 
hát lên bài ca chim biển
tìm được nhau nhờ thầm mến câu thơ
từng tháng ngày nhớ thương nhớ
yêu xốn xang mà bỡ ngỡ bồi hồi
 
gặp nhau nhìn không dám nói
ta cứ đi trong tiếng gọi muôn đời
qua tháng năm nhiều dữ dội
biển khơi chôn vùi bao nỗi sầu lo
 
về đây kinh thành lộng gió
những bài ca của thiên cổ đề tên
xin gọi em loài thương mến
cõi hoang vu muôn thân thiết âm thầm
 
bên em thâu đêm suốt sáng
quên cô liêu từ ánh sáng hoa văn
đảo xa xôi giờ gặp mặt
hay giữa điệp trùng xanh ngắt tầng mây
 
dắt trâu đi cày đi cấy
gieo mùa thương cho bõ bấy nhiêu công
ta đi thăm chiều ảo mộng
nghe say sưa từng khúc vọng trống đồng
 
mọi nơi đã im tiếng súng
từng đàn chim bay đổ bóng sân đình
quê hương giọng nghe thỏa thích
tiếng hát ru giữa tĩnh mịch xóm chùa
 
đồng xanh bao la cánh lúa
xòe trăm bàn tay vạn thủa đón em
đã qua tháng ngày đói kém
ấm áp mùa vui cung điện sáng đèn
 
mẹ già ngồi cười móm mém
gõ mõ xua tan muôn chuyện bực phiền
trời cao líu lo chim én
dâng tặng khúc ca mở bến bồng lai
 
người lái đò không trễ hẹn
dòng sông hoa đón từng chuyến đò vui
thuyền sang sông chim về núi
mặc mưa trái mùa tắm gội phù sa
 
quên rồi xứ trời xa lạ
xếp cánh tung hoành yên ả chiều nay
đốt lửa rơm ăn cơm cháy
hạt lúa năm nao béo ngậy bên sông
 
nhớ ngàn xưa soi hình bóng
thương em đi muôn vạn dặm tìm người
ngàn kiếp lặng thầm không nói
nương bóng chiều hôm vồi vội chuyến bay
 
có khi nhìn mà chưa thấy
hương nồng nàn còn nơi ấy không phai
người đi qua nơi xa ngái
cuối chân trời còn ngóng mãi vì sao
 
chiều nay trời không dông bão
 
4.2011
 
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021