thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Chiếc hộp của Pandora

 

Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm.
Hoàng Ngọc-Tuấn hiệu đính theo bản tiếng Tây-ban-nha.[*]

 

 

CHIẾC HỘP CỦA PANDORA

 

Trong một buổi sáng, tôi nhận được ba tín hiệu đến từ những lục địa khác nhau. Một điện thư từ ký giả Lauro Jardim yêu cầu tôi xác nhận vài sự kiện trong một bài báo ngắn viết về tôi, đồng thời ông đề cập đến tình huống ở khu ổ chuột Rocinha, thuộc đô thị Rio de Janiero. Một cú điện thoại của vợ tôi, ngay sau khi chuyến bay của bà vừa đáp xuống nước Pháp. Trước đó, bà đã đưa một cặp vợ chồng người bạn của chúng tôi sang Ba-tây để họ thăm đất nước này, và rốt cuộc cả hai vợ chồng ấy đều cảm thấy sợ hãi và thất vọng. Rồi một ký giả từ một đài truyền hình của Nga đến phỏng vấn tôi, hỏi tôi có phải sự thật là ở Ba-tây hơn nửa triệu người đã bị giết từ năm 1980 đến năm 2000.

Dĩ nhiên là điều đó không có thật, tôi nói.

Nhưng rồi anh ta đưa cho tôi xem bản thống kê từ “một học viện của Ba-tây” (thì ra đó là Học viện Địa Lý và Thống Kê Ba-tây).

Tôi không còn lời để nói. Sự bạo động trong đất nước tôi đã vượt những đại dương và những ngọn núi để đi đến tận đất nước ấy ở Trung Tâm Châu Á. Tôi có thể nói gì?

Lời nói thì không đủ, vì nếu ngôn từ mà không chuyển hoá thành hành động, thì đó là thứ ngôn từ “mang mầm dịch hạch”, như William Blake đã nói. Tôi đã cố gắng thực hiện công việc bé nhỏ của tôi. Tôi thành lập một học viện, cùng với hai con người đầy phẩm chất anh hùng, Isabella và Yolanda Maltarolli, nơi đó chúng tôi cố gắng trao tặng sự giáo dục, lòng tri cảm và tình thương cho 360 đứa trẻ từ khu ổ chuột Pavão-Pavãozinho. Tôi biết rằng, ngay lúc này, hàng ngàn người Ba-tây đang hành động còn hơn thế nữa: họ âm thầm làm việc thiện nguyện xa nhà, không có sự giúp đỡ của chính quyền, không có sự hỗ trợ của các tổ chức tư nhân; họ làm thế chỉ vì họ không muốn bị chôn vùi bởi thứ kẻ thù tồi tệ nhất — sự tuyệt vọng.

Tôi thường nghĩ rằng nếu mỗi người hoàn tất nhiệm vụ của mình, thì mọi chuyện sẽ thay đổi; nhưng đêm nay, trong lúc tôi nhìn ra những ngọn núi phủ băng tuyết ở biên giới Trung quốc, thì tôi có sự hoài nghi. Có lẽ, ngay cả khi mọi người hoàn tất nhiệm vụ của họ, thì còn có một câu nói — mà tôi đã nghe được khi còn là một đứa trẻ — đến bây giờ vẫn đúng: “Bạn không thể tranh luận với quyền lực.”

Tôi nhìn một lần nữa những ngọn núi dưới ánh trăng. Có phải thực sự rằng không có lý lẽ nào để chống lại quyền lực? Như tất cả những người dân Ba-tây, tôi đã nỗ lực, đấu tranh và khắc khoải tin rằng hoàn cảnh của đất nước tôi, một ngày nào đó, sẽ tốt hơn; nhưng mỗi năm trôi qua, mọi chuyện dường như càng phức tạp hơn, bất kể ai là tổng thống, đảng chính trị nào cầm quyền, kế hoạch kinh tế của họ như thế nào, hoặc, quả thực, bất kể sự vắng mặt của tất cả những điều này.

Tôi đã chứng kiến sự bạo động ở mọi nơi trên thế giới. Tôi còn nhớ một lần, ở Lebanon, ngay sau cuộc chiến tranh tan nát ở đó, tôi đang bước đi giữa cảnh vỡ vụn của thành phố Beirut với một cô bạn, Söula Saad. Cô kể cho tôi rằng thành phố của cô đã bị phá huỷ bảy lần. Tôi hỏi đùa: “Tại sao các bạn không từ bỏ việc xây dựng lại thành phố này và dời đi một nơi nào khác?” “Bởi vì nó là thành phố của chúng tôi,” cô trả lời. “Bởi vì kẻ nào không tôn quý mảnh đất nơi tổ tiên của họ đã được chôn cất, thì kẻ ấy sẽ bị mang đoạ muôn kiếp.” Kẻ nào làm ô nhục đất nước của mình, thì kẻ đó làm ô nhục chính bản thân mình.

Trong một thần thoại cổ của Hy Lạp về sự sáng tạo thế giới, khi Prometheus đánh cắp lửa và, nhờ đó, giúp cho loài người được độc lập khỏi sự lệ thuộc vào chúa trời, thì Zeus giận dữ, bèn mang Pandora đi gả cho Ephemetheus, là em trai của Prometheus. Pandora mang theo mình một chiếc hộp mà nàng đã bị cấm không được mở nắp ra. Tuy nhiên, cũng như Eva trong thần thoại của Thiên chúa giáo, sự tò mò của nàng đã thắng nàng. Pandora nhấc nắp hộp để xem bên trong đó có gì, thì ngay lúc đó, tất cả những điều ác của thế giới bay ra và phân tán khắp nơi trên trái đất. Chỉ một điều còn lại bên trong chiếc hộp: niềm hy vọng.

Như thế, bất chấp trong thực tế mọi thứ đều trái ngược với ước nguyện, bất chấp nỗi đau buồn và cảm giác bất lực của mình, bất chấp cái ý nghĩ gần như chắc chắn rằng trong thời điểm này chẳng có điều gì sẽ trở nên tốt đẹp hơn, tôi vẫn không thể đánh mất một điều giúp cho tôi sống: đó là “hy vọng” — một chữ đã bị những kẻ giả-trí-thức sử dụng một cách châm biếm, xem nó là đồng nghiã với “sự lừa dối”. Chữ “hy vọng” đã bị lạm dụng bởi các nhà cầm quyền, những kẻ luôn đưa ra những lời hứa hẹn dù tự biết trước rằng sẽ không thực hiện; do đó, họ càng nói đến chữ “hy vọng” chừng nào thì càng gây tổn thương đến tâm trạng của người dân chừng ấy. Chữ “hy vọng” thường thức dậy cùng với chúng ta vào buổi sáng, bị tổn thương đau đớn suốt cả ngày dài, và chết gục khi đêm xuống, rồi lại tái sinh vào buổi sớm mai của một ngày mới.

Vâng, có một câu nói: “Bạn không thể tranh luận với quyền lực”; nhưng cũng có một câu nói khác: “Nơi nào có sự sống, nơi đó có hy vọng.” Và tôi vịn vào câu nói đó trong lúc tôi nhìn qua những ngọn núi tuyết ở biên giới của Trung quốc.

 

 

-----------------
Hoàng Ngọc-Trâm dịch theo bản tiếng Anh của Margaret Jull Costa, “Pandora’s Box”, trong Paulo Coelho, Like the Flowing River: Thoughts and Reflections (Sydney: HarperCollins, 2007), 34-37. [*] Hoàng Ngọc-Tuấn hiệu đính theo bản tiếng Tây-ban-nha của Carlos Manzano de Frutos, “La caja de Pandora”, trong Paulo Coelho, Ser como un río que fluye: Pensamientos y reflexiones 1998-2005 (México: Debolsillo, 2008) 33-36.
 

 

 

Đã đăng:

... Tôi hỏi cô tại sao cô làm như thế. “Để duy trì sự quân bình của thế giới,” cô trả lời. “Có thể điều này nghe như vô lý, nhưng có một mạng lưới mỏng manh chung quanh tất cả chúng ta; chúng ta có thể làm cho mạng lưới này mạnh hơn hoặc yếu hơn, tuỳ vào cách cư xử của chúng ta như thế nào...” [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Thượng Đế đang lắng nghe. Thượng Đế đang ở trong tâm hồn và trong đôi tay của người đàn ông này, bởi vì anh đang cống hiến những điều tốt đẹp nhất của anh, bất kể anh có được lưu tâm hay không, bất kể món tiền anh được thù lao là bao nhiêu. Anh đang chơi đàn như anh đang ở trong nhà hát lớn Scala tại Milan hoặc nhà hát lớn Opéra tại Paris. Anh đang chơi đàn vì đó là phận mệnh của anh, niềm vui của anh, và lẽ sống của anh... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Ở Nhật, tôi có tham dự một nghi lễ uống trà. Bạn đi vào một căn phòng nhỏ, được mời trà, và thực sự chỉ có vậy, ngoại trừ mọi chuyện được thực hiện với rất nhiều nghi thức khiến một việc tầm thường hàng ngày được chuyển hoá thành một khoảnh khắc của sự giao hoà với vũ trụ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Đám mây và cồn cát  (truyện / tuỳ bút) 
... Rồi chàng mỉm cười hân hoan và nói: “Nếu em muốn, bây giờ anh có thể mưa lên em. Anh biết là anh chỉ vừa đến đây, nhưng anh yêu em, và anh muốn ở lại đây mãi mãi.” “Khi em vừa nhìn thấy anh trên bầu trời cao, em cũng yêu anh nữa,” nàng cồn cát nói. “Nhưng nếu anh biến những làn tóc trắng đáng yêu kia thành mưa, anh sẽ chết.” ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Lời cầu nguyện mà tôi đã quên  (truyện / tuỳ bút) 
Cách đây ba tuần, trong lúc tôi đi dạo quanh vùng São Paulo, thì một người bạn — Edinho — trao cho tôi một tờ truyền đơn có nhan đề Khoảnh Khắc Thiêng Liêng. Được in bốn màu, trên loại giấy rất tốt, không đề cập đến bất cứ nhà thờ hoặc tôn giáo nào, tờ truyền đơn này chỉ in một lời cầu nguyện trên mặt sau của nó. Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của tôi khi tôi nhìn thấy tên tác giả của lời cầu nguyện... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Biến cố này đã mang đến sự thay đổi lớn trên thế giới, và những người đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát của hai toà cao ốc ấy giờ đây đang khiến cho chúng ta suy nghĩ lại về cuộc sống và những giá trị của chúng ta. Khi những toà cao ốc ấy sụp đổ, chúng kéo theo với chúng những ước mơ và những niềm hy vọng; nhưng đồng thời chúng mở ra cho chúng ta những chân trời, và cho phép mỗi chúng ta suy tưởng về ý nghĩa của cuộc sống chúng ta... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm, với sự hiệu đính của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Nữ Thánh Nhá Chica ở Baependi  (truyện / tuỳ bút) 
... Khi tôi đang bước vào trong ngôi nhà, một người phụ nữ trẻ bước ra từ một tiệm quần áo và nói: “Tôi biết rằng cuốn sách Maktub của ông đã được đề tặng Nữ Thánh Nhá Chica. Tôi chắc rằng bà thực sự hài lòng.” Và cô ấy không nói gì khác nữa. Nhưng đó chính là dấu hiệu mà tôi đã chờ đợi... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Du lịch một cách khác  (truyện / tuỳ bút) 
... Henry Miller thường nói rằng khám phá ra một giáo đường mà chưa từng có ai nghe đến thì quan trọng hơn là đi đến Rome và cảm thấy cần phải viếng Nhà Nguyện Sistina với hai trăm ngàn du khách khác la hét trong tai bạn... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Về sự thanh nhã  (truyện / tuỳ bút) 
... Sự thanh nhã của cơ thể mà tôi đang nói đến thì xuất phát từ bên trong cơ thể chứ không từ bề mặt hời hợt bên ngoài; với sự thanh nhã đó, chúng ta vinh danh cái cung cách chúng ta đặt hai bàn chân trên mặt đất. Đó là lý do tại sao, bất cứ khi nào bạn cảm thấy không thoải mái trong tư thái đúng đắn, bạn đừng nên nghĩ rằng nó sai hoặc giả tạo. Thật vậy, sự thanh nhã không phải dễ dàng đạt được. Những bước chân thanh nhã làm cho con đường cảm thấy vinh dự bởi phẩm cách của kẻ hành hương... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Đám tang của tôi  (truyện / tuỳ bút) 
... Chúng ta cũng phải biết ơn cái chết, bởi vì nó làm cho chúng ta suy nghĩ về tầm quan trọng của mỗi quyết định chúng ta đưa ra, hoặc không đưa ra; nó làm cho chúng ta dừng lại trước bất cứ hành vi nào khiến chúng ta bị vướng vào kiểu ‘sống mà như chết’, và, thay vào đó, nó thúc giục chúng ta bất chấp tất cả, đánh cược tất cả cho những điều mà chúng ta luôn luôn mơ ước thực hiện, bởi vì, dù chúng ta có thích hay không, thiên thần của cái chết vẫn đang chờ đợi chúng ta... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Phía bên kia của Tháp Babel  (truyện / tuỳ bút) 
... Khi Nhân Loại càng ngày càng có nhiều tham vọng, Thượng Đế đã tàn phá Tháp Babel, và mọi người bắt đầu nói nhiều ngôn ngữ khác nhau. Tuy nhiên, với sự khoan dung vô hạn của Ngài, Ngài cũng tạo nên những con người có khả năng xây dựng những chiếc cầu ngôn ngữ để giúp cho sự đối thoại và sự truyền bá tư tưởng của nhân loại. Những con người đó, những con người mà mỗi lần chúng ta mở một cuốn sách dịch ra để đọc, chúng ta hiếm khi chịu khó lưu ý đến tên tuổi của họ, chính là các dịch giả... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Xin vinh danh người phụ nữ, người làm cho những kẻ cô đơn bớt đơn độc, người nuôi dưỡng những ai khao khát công lý, người làm cho kẻ áp bức cảm thấy khổ sở như những kẻ bị áp bức. Xin vinh danh người phụ nữ, người luôn mở rộng cửa, với đôi tay luôn làm việc và đôi chân luôn bước tới... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Sách và thư viện (truyện / tuỳ bút)
... Hãy cho những cuốn sách của chúng ta tự do du hành, để rồi chúng được những bàn tay khác chạm vào, và được những đôi mắt khác thưởng thức. Trong lúc tôi viết điều này, tôi thoáng nhớ lại một bài thơ của Jorge Luis Borges nói về những cuốn sách không bao giờ được giở ra một lần nữa... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm & Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Phương cách của cây cung (truyện / tuỳ bút)
... Là một người chiến binh của ánh sáng, một khi đã thực hiện nhiệm vụ và chuyển hoá ý định của mình thành động tác, thì anh ta không còn sợ gì nữa: anh ta đã làm những gì nên làm. Anh ta không để mình bị tê liệt vì sợ hãi. Thậm chí nếu mũi tên không chạm vào mục tiêu, anh ta sẽ có một cơ hội khác, bởi vì anh ta không thoả hiệp với sự hèn nhát... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Manuel lên thiên đàng (truyện / tuỳ bút)
Có một dạo, Manuel được thưởng thức sự tự do của tuổi hưu trí, không phải thức dậy vào một giờ nhất định, và có thể dùng thời gian để làm bất cứ điều gì ông muốn. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc ông lại rơi vào cơn trầm cảm. Ông cảm thấy vô dụng, bị loại ra khỏi cái xã hội mà ông đã góp phần xây dựng, bị những đứa con đã trưởng thành của ông bỏ rơi, ông không còn khả năng để hiểu ý nghĩa của cuộc sống, không hề băn khoăn để trả lời câu hỏi cũ kỹ: “Tôi đang làm gì đây?”... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Manuel là một người tự do (truyện / tuỳ bút)
... Một đêm kia, một thiên thần hiện đến bên ông trong lúc ông đang ngủ: “Ông đã làm gì trong cuộc đời? Có phải ông đã cố gắng để sống đúng như những gì ông mơ ước?” Một ngày dài khác bắt đầu. Những tờ báo. Những tin tức trên đài truyền hình. Khu vườn. Bữa ăn trưa. Một giấc ngủ trưa ngắn. Ông có thể làm bất cứ những gì ông muốn, ngoại trừ, ngay bây giờ, ông khám phá ra rằng ông không còn muốn làm gì nữa... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Thiên thần tiếp tục hỏi: “Liệu ông có khả năng bỏ ra ít nhất mười lăm phút mỗi ngày để ngắm nhìn thế giới và bản thân, mà không làm gì cả?” Manuel nói ông cũng muốn như thế, nhưng ông không có thời giờ. “Ông đang nói dối với tôi”, thiên thần nói. “Mọi người đều có thời giờ để làm điều đó. Chỉ vì họ thiếu sự quyết tâm. Làm việc là một điều may mắn khi nó giúp cho chúng ta suy nghĩ về việc chúng ta đang làm; nhưng nó trở thành một tai hoạ khi khi tác dụng của nó chỉ là để ngăn chặn chúng ta suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống.” ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Tôi tiếp tục đào nhổ những cây tôi không thích rồi xếp chúng vào một đống để đốt. Có lẽ tôi đã mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ về những chuyện đáng lẽ không cần phải suy nghĩ, mà cần phải ra tay để làm. Thế nhưng, mỗi động tác được thực hiện bởi một con người thì đều thiêng liêng và mang đầy những hệ quả, và điều đó khiến tôi càng suy nghĩ nhiều hơn về việc tôi đang làm... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Thành Cát Tư Hãn và con chim ưng (truyện / tuỳ bút)
... Lần này, ông rút kiếm ra khỏi vỏ, nhặt chiếc cốc và lại hứng nước, một mắt canh chừng dòng nước chảy, còn mắt kia để ý đến con chim ưng. Ngay lúc ông có đủ nước trong cốc và sắp uống, thì con chim ưng lại bay lên và lao về phía ông. Thành Cát Tư Hãn, với một nhát kiếm, đâm thủng qua lồng ngực con chim... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Câu chuyện của cây bút chì (truyện / tuỳ bút)
Một cậu bé xem bà ngoại viết một lá thư. Được một chốc thì cậu hỏi: “Có phải bà đang viết một câu chuyện về những gì chúng ta đã làm? Có phải câu chuyện này nói về cháu không?” Bà ngoại của cậu bé ngừng tay và nói với đứa cháu: “Thực sự là bà đang viết về cháu đó, nhưng cây bút chì bà đang dùng để viết còn quan trọng hơn những chữ bà viết, cháu à. Bà hy vọng rằng khi cháu lớn lên, cháu sẽ giống như cây bút chì này.” ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
... Thường thường bạn có thể nhìn thấy một ngọn núi ở đàng xa — đẹp đẽ, lôi cuốn và nhiều thử thách. Tuy nhiên, khi bạn cố gắng để đi đến đó, điều gì sẽ xảy ra? Chung quanh nó sẽ có rất nhiều lối đi; những rừng cây sẽ chắn lối giữa bạn và mục tiêu của bạn; và những gì bạn thấy rõ ràng trên bản đồ sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều trong thực tế. Vì vậy, bạn phải thử hết những lối đi và những đường mòn, cho đến một ngày nào đó, bạn tìm thấy đỉnh núi mà bạn muốn trèo lên... [Bản dịch của Hoàng Ngọc Trâm] (...)
 
Từ đây trở đi — và suốt hàng trăm năm sau nữa — Vũ Trụ sẽ hỗ trợ những chiến binh ánh sáng và ngăn chặn những kẻ mang định kiến. Năng lực của Quả Đất cần được làm mới lại. Những ý tưởng mới cần không gian. Thân thể và tâm hồn cần những thử thách mới... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021