thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Monster Storm
 
từng hạt trắng lấm tấm nhỏ bay đầy trời
như confetti chiều dạ hội
từng chùm hạt lớn hơn
và từng miếng dẹt, dầy, trắng toát ào ạt bay bên ngoài khung cửa sổ
lay bay
như đang cố ngoắc gọi tôi
hãy cùng bay
trong cuộc tiếp đất trắng ngần mọi ước định
 
nhiệt độ ngoài trời hạ đột ngột
người lạnh cứng dần
thở bốc khói như thanh nước đá vừa ra khỏi khuôn
các ngăn trong quả tim vốn dạt dào tình
vốn máu lửa
bỗng đang đông cứng dần
dù vẫn tự đập bởi quán tính
quả tim nồng nàn ấy chẳng thể còn cựa vói dù chỉ để nhắn
làm ơn gọi giúp tôi nếu điện tắt
 
còn nếu em vẫn muốn con tim tội nghiệp nầy
khảy lên vài lời
vẫn thật tình tứ, nồng nàn ngay vào lúc nầy
em chỉ còn cách phải cạy thật mạnh
phải xeo nạy
phải dùng dao hay một cái xủi (dùng để xủi đá)
động tác như cạy các khay làm đá
khi chúng bị tràn đông cứng
(nhưng cẩn thận khéo làm vỡ tim anh. em nhé)
 
vì em cần một lời tình vào thời khắc nầy nên cứ đứng đó
nhẩn nha mà cạy
anh nghĩ chẳng cần thiết phải gọi nine-one-one đâu
giờ nầy họ đang bận phải lo tìm kiếm những người vô gia cư
đưa nhanh họ đến các shelters đông vui
nơi đang có những ly trà, ly cà-phê thật nóng
và những trái tim thừa các ngăn thật ấm áp chờ đón họ
bởi người ta không muốn trông thấy
họ phải chết cóng dưới các gầm cầu
em nghe cho rõ nhé. bởi người ta không muốn trông thấy điều đó
 
dù gió vẫn hú rít thật ma quái
cũng đừng sợ
không sao hết em
cứ nghĩ chúng ta đang ngồi ở Rex đêm nay
đang xem “Wuthering Heights” (Đỉnh Gió Hú)
phỏng theo tiểu thuyết nổi tiếng của nữ văn sĩ Emily Brontë
rạp Rex hôm nay chen chân không lọt
nên yên tâm sẽ ấm thôi em
 
em lo đói hả?
không lo. tủ lạnh của mình đã dự trữ
đầy ắp thức ăn cho năm mươi người kia mà
chẳng sao hết
mình chẳng phải bất hạnh như gã Charlie Chaplin
trong phim “The Gold Rush” (Đổ Xô Đi Tìm Vàng)
(phim đó anh chui vào Asam giữa trưa Sài Gòn nắng gắt)
bão tuyết trong phim hôm đó cũng rất dữ dội
thật chẳng may Charlot lại chui vào trú ẩn
trong một căn nhà gỗ mục nát chẳng có móng
căn nhà cứ trượt theo gió tuyết
Asam đông đầy khán giả lúc đó đang lạnh run
cuối cùng gã đói bụng cồn cào
nhìn quanh chẳng có thứ gì ăn được
Charlot buộc phải luộc chiếc giày của mình để nhấm nháp đỡ
thế mà bữa ăn của gã lại thật ngon miệng
nhất là lúc gã mút ngon lành và bỏ từng cái xương
(là những chiếc đinh giày) vào đĩa
 
chẳng sao cả em ạ
cho dẫu không may có cúp điện
có phải chết
ít ra chúng ta vẫn ấm áp trong vòng tay ghì siết
níu giữ nhau
 
hạnh phúc hơn Charlot nhiều ...
 
 
 
-------------------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021