|
Âm hộ [7]
|
|
1.
Những cơn bão mắc lưới giữa biển khơi
Bùng nhùng như âm hộ
Những con chim báo bão trên bầu trời
Không kịp đến
Chúng ta chạy bộ để báo tin trên bầu trời đang bị săn đuổi
Người thợ săn đã bắn một mũi tên
Vào âm hộ
Họ muốn bắn hạ mặt trời
Để mọi thứ chìm vào bóng tối
Cũng có người nghi ngờ
Âm hộ không chịu nổi
Chúng ta đặt ngón tay vào vết thương của âm hộ
Niềm tin lớn hơn những điều chúng ta có thể nói
Nó không phải là những câu thơ uốn éo
Hoặc đào lỗ vào trong âm hộ
Tìm sự ba hoa an toàn
Nó là tinh thần Tự Do của chúng ta
Mơ hồ như cuộc sống này
Hình thành từ những buổi sớm mai mờ sương và trong suốt
Mà âm hộ là điểm khởi đầu
Ngày sương mù trong mắt nhau
Bạn có nhớ
Vẻ yếu ớt, hoang mang của chúng ta là có thật
Nó không chỉ là ánh mắt ngước lên và giọt máu rơi xuống
Nó không chỉ là thứ mà chúng ta mơ ước
Nó không chỉ là thủy triều của hơi thở
Và nếu bạn nghe thấy tiếng thì thầm của âm hộ
Bạn sẽ không nghe thấy những âm thanh khác
Đám mây che mắt của bạn sẽ được vén lên
Nút bịt tai của bạn sẽ bị xuyên thủng
Bạn sẽ thấy
Bạn sẽ nghe
Bạn đừng phàn nàn mình đã từng bị mù
Bạn đừng hối tiếc mình đã từng bị điếc
Vì âm hộ sẽ cho bạn biết
Hang động bóng tối của bạn sẽ ngập tràn ánh sáng
Và đức tin
Dù người ta có mong đợi, bạn đừng có im lặng
Như cơn bão giữa biển khơi, bạn sẽ là dàn đồng ca
Có thể cần thêm một chút kiên nhẫn
Như âm hộ vẫn giữ chặt chúng ta
Ngày Mẹ vỗ về hơi ấm
Đó là ngày chúng ta sẽ gặp nhau trong mơ
Với khát vọng bầu trời vặn xoắn trên biển bão
Chúng ta sẽ không ngủ mà hát một bài ca
Đau đớn như tiếng hát của âm hộ
Như lời kêu cứu
Như lời tung hô
Và âm hộ, chứ không phải gió hay câu thơ
Sẽ bay
Xa tắp
2.
Trong sự tĩnh lặng của đêm đen
Âm hộ đến bên cạnh giường
Nhìn chúng ta như ngày Mẹ dịu dàng
Lau đi giọt nước mắt
Mẹ đã nghe tiếng khóc
Không chỉ an ủi mà Mẹ đang dạy chúng ta cách tìm về Sự Thật
Những quyển sách tự chúng ta đánh mất
Vào những nỗi buồn bé nhỏ, lu loa
Thế giới này dẫn chúng ta đi đâu?
Chúng ta tìm kiếm gì cho cuộc sống?
Nụ hôn chia tay, giấc ngủ với người yêu, những lần hối hận?
Bình yên cho đến khi phải đối diện với âm hộ
Chúng ta giả vờ điên rồ
Làm con mắt đại bàng
Dọa sẽ sà xuống vồ con mồi của mình
Xé xác cho đỡ ngượng
Trong khi chúng ta chỉ là những đứa trẻ
Reo vui trong những câu chuyện kỳ lạ
Thế giới trôi đi như máu chảy trong tim
Và trái tim là tất cả những gì chúng ta đã từng dốt nát
Đã từng bóng tối
Đã từng giẫm gai
Đã từng chảy máu
Đã từng không biết đau
3.
Không có suy nghĩ
Không có cảm xúc
Không có thời gian cho lo âu
Một cái gì đó trào lên
Giữ lại hơi thở
Ở lại ... chỉ ở lại
Dừng lại ... chỉ dừng lại
Thở ... chỉ thở
Nó sẽ không sao đâu
Một vết thương trong bạn mãi mãi
Bạn sợ nhấp nhô
Bạn sợ thở
Bạn sợ phải rút ra
Không có thời gian cho sợ hãi
Không có thời gian cho nhấp nhô
Không có thời gian để thở
Mùi hương cũng không có thời gian
Chỉ toàn nỗi nhớ
Đi vào
Mãi mãi
Không bao giờ
Thay thế kích thước & sự luân phiên
Của những lần gặp gỡ
Tự
Hy sinh
Tự
Không tồn tại
Tự
Nghi ngờ
Tự
Ở lại
Không có thời gian để sau đó
Không có thời gian để cho có
Không có thời gian để suy nghĩ
Không có thời gian để lên kế hoạch
Linh hồn
Bị tra tấn
Linh hồn
Bị tinh vi
Linh hồn
Bị hy sinh
Linh hồn
Có ở đây không?
Hãy suy nghĩ
Suy nghĩ lại
Hãy cẩn thận
Hay bất cẩn
Hãy quan tâm
Hay không cần
Hãy không thể
Hay như thế
Không?
Không?
Khi họ muốn ăn tươi nuốt sống bạn
Khi họ muốn dập khuôn bạn
Như những con lật đật khốn nạn
Đêm và ngày
Khi linh hồn bạn là sự khác biệt của chính bạn
Bạn thật sự hoàn hảo
Bây giờ là lúc yêu cầu linh hồn
Cho phép âm hộ khám phá
Trong số các thung lũng bạn không bao giờ phát hiện ra
Một cảm giác co giật
Nó làm cho mọi cố gắng thành yếu ớt
Để chống lại
Để đầu hàng
Bạn đừng hoang mang
Với đức tin của bạn
Làm thế nào nhắm mắt mà không mù quáng?
Giống như tôi đã thở trong bạn
Khi bạn sống bằng trái tim tôi
Tôi sẽ luôn luôn nằm trong bạn
Khi tôi quay trở lại & âm hộ đang nằm trên một bãi cỏ ướt dài
4.
Lần duy nhất tôi nhìn thấy bạn khóc
Khi đọc bài thơ của Đỗ Trung Quân
Một ngọn đồi với dấu chân học trò sương sớm
Bạn đã cúi gập người mỗi buổi sáng
Trên các bài thơ
Và dán chúng với những con tem gửi về tòa soạn
Âm hộ đóng gói những tháng ngày chật hẹp của cuộc đời chúng mình
Phố núi thật lạnh và chúng ta không có đủ áo lạnh
Chúng ta dắt chiếc xe đạp cũ lên dốc
Và thả xuống khi gặp con đường về thung lũng Suối Xanh
Bạn nói: chúng ta đã đi qua những ngọn đồi
Tưởng rằng không bao giờ qua được
Đêm đó
Bạn làm 10 bài thơ
Để ném qua cửa sổ bạn đang ngồi
Cùng với vỏ hộp sữa Vinamilk đang uống
Mọi thứ cứ dở dang
Khi chúng ta nói về những chiếc máy bay không người lái
Không phải vĩ cuồng mà âm hộ ghét bị ai dẫn dắt
Và tôi nhìn vào mắt
Của bạn
Đang sưng lên
Tôi biết bạn chân thành
Đêm đó
Trên chiếc ghế bành
Hình như trong căn bếp ngôi nhà của Mất & Được
Chúng ta biết rằng dù không thành công
Âm hộ cũng tin vào điều tốt đẹp của thất bại
Nó thách thức chúng ta
Tạo ra những ý tưởng
Chúng ta tin âm hộ thật sự độc lập
Chúng ta tin thời gian
Chỉ để truyền thêm cảm hứng cho âm hộ
Chúng ta tin các thử nghiệm sáng tạo
Là bài tập thể dục của Thơ
Chúng ta tin vào bản thân mình
Dù có thể có sợ hãi vì chúng ta không có vũ khí để đánh bại ma quỷ
Nhưng chúng ta an lòng
Vì bao vây xung quanh âm hộ
Là tiếng kêu quyến rũ của nhân dân
Nên âm hộ không cần
Bay hàng ngàn cây số để đào thêm hang động
Để chơi hay ẩn núp
----------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Lê Vĩnh Tài đã đăng trên Tiền Vệ
|