thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Nhớ đã ở San Jose thì phải
 
                           gửi qn.
 
Bấy giờ đã hơn nửa đêm, mặc
dù thật ngầy ngật, thế mà chả
cách gì tôi ngủ được, dường có
điều chi đó (!) cứ cấn bên lòng,
 
lồm cồm ngồi lên vén màn, tôi
như bóng ma ngó trừng trừng vào
đêm, trời đất thực lạnh lẽo; cách
cái ngã tư dưới dạ freeway,
 
bắc ngang đường số hai, hai tên
bụi đời, một đứng / một ngồi chăn
quấn từ đầu xuống chân, thằng đứng
thì múa may liên hồi, tôi gẫm
 
“hai tên này phải có rượu.” đẩy
nắm cửa, tôi kéo mũ trùm đầu
băng qua ngã tư, thấy tôi đứng
dưới ánh đèn vàng hiu hắt, hai
 
tên một trắng / một mễ tiến đến,
hất hàm trỏ phía motel tôi
bảo - đụ mẹ, có chỗ cho hai
thằng mày trú đêm nay, tụi mày
 
có rượu chứ! nói rồi tôi quay
trở ngược về motel, hai tên
lúp xúp theo sau, thằng da trắng
luôn mồm “tuyệt, tuyệt.” khép cánh cửa
 
tôi ngồi phịch xuống ghế, thằng mễ
lôi trong túi ngủ ra chai vod-
ka, loại lớn; thế là cho đến
khi tôi ngồi lên được, mặt trời
 
đã ở ngay đỉnh đầu, nắng trắng
loá khắp mặt đường, đảo mắt dáo
dác, hai thằng bụi đời biến tự
lúc nào (cái mạng tôi, quả thật
 
bèo.) mồm cứ lẩm nhẩm, tôi đái
một vũng cô liêu* vào bồn cầu,
bụng dạ cồn cào; khi không đem
thân rấn vào một nơi mà tôi
 
đã biết trước rằng ở đó, ai
cũng có đời sống khác và ai
đối với tôi cũng là kẻ lạ,
cũng may lúc lìa ra, thằng chở
 
tôi đi vất xuống motel, hắn
khá dễ thương; tôi để nước lạnh
xối từ đầu đến chân, giờ mọi
thứ đã thành xa lạ nhé, tôi
 
phát rùng mình liên tiếp đụ mẹ,
cảnh còn thay đổi huống hồ con
người, điều chi đó cứ cấn bên
lòng tối qua, hoá là nỗi muộn
 
phiền, loay hoay một hồi tôi chốt
nắm cửa, mang chìa khoá hoàn lại
thằng quản lý; lơn tơn thả ra
góc số một & santa clara,
 
ngồi đợi chuyến bus về san fran-
cisco tôi đảo mắt có ý
tìm hai tên bụi đời, điều muộn
phiền chi đó giờ lại chắn ngang
 
họng, nó khiến cứ buồn buồn nguyên
một ngày hôm đó, lạ một điều
lần này tôi chả thiết gì đến
chuyện tự tử như ạ.
 
 
------------------------------
* "đái một vũng cô liêu": Chữ của Phạm Công Thiện.
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021