thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Những người quét đường

 

Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn

 

HERTA MÜLLER

(1953~)

 

Lời người dịch:
“Những người quét đường” là một ví dụ của bút pháp đầy tính thơ và giàu ý nghĩa của Herta Müller. Truyện ngắn này đọc như một bài thơ, trong đó mọi sự diễn ra như một giấc chiêm bao với những hình ảnh lạ và đẹp. Thế nhưng, xuyên qua những chi tiết diễn biến mang tính siêu thực này, người đọc có thể bắt gặp tâm trạng của tác giả — một con người lưu vong ngay trong lòng đất nước của mình.

 

 

_______________

 

NHỮNG NGƯỜI QUÉT ĐƯỜNG

 

Thị trấn đầm đìa sự trống vắng.

Đèn xe quét vào mắt tôi.

Người tài xế nguyền rủa vì gã không thể thấy tôi trong bóng tối.

Những người quét đường đang làm việc.

Họ quét đi hết những bóng đèn, họ quét những đường phố ra khỏi thị trấn, họ quét cuộc sống ra khỏi những ngôi nhà, họ quét những ý tưởng ra khỏi đầu tôi, họ quét tôi từ chân bên này đến chân bên kia, họ quét những bước chân của tôi ra khỏi lối đi của tôi.

Những người quét đường đang ném những cái chổi theo sau tôi, những cái chổi lật bật khẳng khiu của họ. Đôi giày tôi sút ra khỏi thân thể tôi, kêu lách cách.

Tôi bước đi sau lưng tôi, tôi rơi ra khỏi tôi, vấp vào cái cạnh của óc tưởng tượng của tôi.

Công viên gần tôi cất tiếng sủa. Những con cú ăn những nụ hôn để lại trên những băng ghế dài. Những con cú chẳng màng đến tôi. Những giấc chiêm bao mệt nhọc, cạn kiệt đang núp trong những bụi cây.

Những cái chổi bay trượt qua lưng tôi vì tôi đang nghiêng rạp người vào đêm.

Những người quét đường dùng chổi gom những ngôi sao thành một đống, họ quét chúng vào những cái đồ xúc của họ và đổ chúng xuống rạch nước.

Một người quét đường kêu lên một lời gì đó để gọi một người quét đường khác, và người khác ấy gọi một người khác nữa, và người khác nữa lại gọi một người khác nữa.

Bây giờ tất cả những người quét đường của mọi con đường đang nói láo nháo hỗn loạn. Tôi bước xuyên qua những tiếng kêu của họ, xuyên qua đám bọt sủi ra từ cơn cuồng nộ của họ, tôi vỡ ra từng mảnh, tôi rơi xuống những chiều sâu của ý nghĩa.

Tôi bước những sải chân dài. Tôi bước đến gãy hai chân.

Con đường bị quét đi.

Những cái chổi tấn công tôi.

Mọi thứ đổ nhào.

Thị trấn chạy lang thang qua những cánh đồng, đi đến một nơi nào đó.

 

 

-------------
Dịch từ bản tiếng Anh, “The Street Sweepers”, trong Herta Müller, Nadirs [bản dịch tiếng Anh của Sieglinde Lug] (Lincoln, NE: University of Nebraska Press, 1999) 115-116.
 

 

 

Đã đăng:

Bài điếu văn  (truyện / tuỳ bút) 
[NOBEL VĂN CHƯƠNG 2009] ... Ông ấy đã hiếp dâm một phụ nữ trong một cánh đồng trồng củ cải, người đàn ông nhỏ thó nói. Cùng với bốn người lính khác. Bố của cô đã thọc một củ cải vào giữa hai chân cô ta. Khi bọn tôi bỏ đi thì cô ta đang chảy máu. Cô ta là người Nga. Suốt nhiều tuần lễ sau đó, bọn tôi gọi mọi thứ vũ khí là những củ cải. Lúc ấy là cuối mùa thu, người đàn ông nhỏ thó nói. Những lá cải nám đen và quăn lại vì sương muối. Rồi người đàn ông nhỏ thó đặt một hòn đá to lên chiếc quan tài... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Gia đình tôi  (truyện / tuỳ bút) 
[NOBEL VĂN CHƯƠNG 2009] ... Mẹ tôi là một người đàn bà bị câm. Bà ngoại tôi bị mù vì mắt kéo mây. Một con mắt của bà kéo mây xám, con mắt kia kéo mây xanh. Ông ngoại tôi bị bệnh sa ruột vào bìu dái. Cha tôi có một đứa con khác với một người đàn bà khác. Tôi không biết mặt người đàn bà khác và đứa trẻ khác ấy. Đứa trẻ khác ấy lớn tuổi hơn tôi, và đó là lý do tại sao người ta nói tôi là con của một người đàn ông khác... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Cuộc tắm của cả gia đình  (truyện / tuỳ bút) 
[NOBEL VĂN CHƯƠNG 2009] ... Mẹ trèo vào chậu tắm. Nước vẫn còn nóng. Xà-phòng đang nổi bọt. Mẹ kì cọ chiếc cổ cho sạch những bợn cáu xám xịt. Những bợn cáu của Mẹ trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Chậu tắm có một quầng màu vàng. Mẹ trèo ra khỏi chậu tắm. Nước vẫn còn nóng đây này, Mẹ gọi Bố. Bố trèo vào chậu tắm. Nước âm ấm. Xà-phòng đang nổi bọt. Bố kì cọ lồng ngực cho sạch những bợn cáu xám xịt. Những bợn cáu của Bố trôi lềnh bềnh cùng những bợn cáu của Mẹ trên mặt nước. Chậu tắm có một quầng màu nâu. Bố bước ra khỏi chậu tắm. Nước vẫn còn nóng đây này, Bố kêu Bà nội... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

 

Đọc thêm:

[NOBEL VĂN CHƯƠNG & NOBEL HOÀ BÌNH 2009] Bay Vút — tạp chí Việt ngữ liên mạng của Radio Australia, trực thuộc Australian Broadcasting Corporation (ABC) — phỏng vấn Hoàng Ngọc-Tuấn... “Một người là nhà văn, một người là nhà lãnh đạo chính trị, nhưng cả hai đều vươn lên từ bóng tối — một người từ bóng tối của sự kỳ thị chủng tộc, một người từ bóng tối của chế độ độc tài phi nhân tính. Họ cùng vươn lên từ bóng tối, nên họ cùng khát khao ánh sáng. Tôi tin rằng họ khao khát ánh sáng không chỉ cho riêng họ mà cho cả chúng ta...” (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021