thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Từ vỉa hè Sài Gòn đến miền đông Hoa Kỳ
 
Xa lộ Mỹ-hành trình dài
Rừng cây xe hơi nối nhau trên đường chân trời
Không điểm dừng
                             tất cả kéo dài, lao tới
Nước Mỹ biết gì khi xô vào bất tận
Chúng ta biết gì
Một cậu bé da đen cắm đầu chạy theo trái banh
Ai đó nói:  Nước Mỹ coi thế giới như một trái
                 banh chơi trong mảnh sân bên cạnh
                 gara nhà mình
Hoa nở hết màu — chim mở hết giọng
 
Một lúc nào đó chúng ta nghĩ mình cũng có
thể vờn thế giới như cách cậu bé da đen chơi
bóng rổ.
 
Một lúc nào đó chúng ta nổi giận khi số phận
chúng ta lăn lóc theo nhịp nhồi banh.
 
Một lúc nào đó chúng ta lại đê mê niềm vui chiến
thắng khi cho mình là một quả banh lọt vào
rổ Mỹ
 
                             *
 
Miền đông Hoa Kỳ — mùa xuân
Những cái nhìn Việt Nam được sưởi ấm sau cửa kính
Chuyện kể của từng cái nhìn: Nước Mỹ luôn quá đẹp!
Hoa nở chật cây không có chỗ cho lá
Chim và tiếng hót của chim tưởng có thể chạm vào
Bầu trời lúc mờ lúc trong nhưng luôn có thể rửa mặt
Những đôi giày qua hàng ngàn dặm đường không lấm đất
 
Tôi có thể nghĩ: Nước Mỹ là một nơi ngủ tốt
                                                       cho một giấc ngủ bù
Tôi có thể bắt đầu mở nút thắt những rối rắm của tôi
                                       khi vừa đi, vừa ăn, vừa chào buổi sáng
Nước Mỹ nơi đơn giản chấm dứt mọi mong cầu một kiếp sau
Có việc làm ở Mỹ- có những ngày nghỉ lễ vô hạn
 
                             *
 
Chúng ta chẳng biết gì về nước Mỹ
Cái chuồng cho chó mỗi đêm trải tấm nệm dày
Cái đèn treo hạt hướng dương mỗi ngày cho chim
Cái lỗ nhỏ trên thân một loài thông ứa mật ngọt cho kiến và người
Những bài ca đa ngôn ngữ mỗi ngày vang trong xe hơi
Những cây sồi đủ hùng vĩ cho mỗi cách nhìn bầu trời
Mọi nơi
             bồn cầu
                          khăn giấy
                                           nước nóng
                                                              gương soi
Không thể gọi xã hội Mỹ là thiên đường
Nhưng mọi người Mỹ lại biết tôn trọng thiên đường công dân của họ
 
Và chúng ta
Đến từ những mùa lạnh đắng cay những mùa nóng khốn nạn
Đến từ một nơi chỉ biết nói thật lúc cười chua xót và lúc khóc
 
Đâu phải chúng ta không có đời sống bình thường
Chúng ta rốt cuộc cũng chẳng biết gì về chúng ta
Một quốc gia nơi hàng ngày những mảnh đời dân sự bình thường bị xâm đoạt
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021