thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tờ giấy trắng

 

1.

Được tin từ quảng trường, rằng có một tờ giấy trắng bay qua đấy, giữa bầu trời hoàng hôn, làm rợp bóng đường phố và gây xôn xao...

Tổng biên tập cử tôi đi điều tra lập tức.

2.

Tôi gọi điện thoại cho cô bạn gái:

— Tố ơi, không đến chỗ hẹn với em được rồi, lại có việc đây!

— Biết ngay mà! Người hành tinh xuất hiện phải không?

— Gần như vậy! Một tờ giấy trắng từ đâu xuất hiện giữa bầu trời và cứ lửng lơ phơ phất.

— Và anh phải viết về một tờ giấy trắng?

— Nhưng... Anh thì thích viết lên giấy hơn! Biết làm sao được?

— Thì anh cứ lấy nó xuống mà viết, nếu thực trời cho!

— Ừ, hẹn với em sau nhé!

3.

Tôi đến quảng trường thành phố. Nó nằm bên bờ sông. Người dân ở đây tin rằng khắp xứ không có quảng trường nào khác đẹp bằng. Nhất là đang mùa hoa hoàng yến.

Cả quảng trường như đang treo hàng vạn lồng đèn vàng óng trong những nách lá cây xanh biếc.

Từng chùm hoa mịn màng vàng chanh cuống dài buông thả phủ che cả tán lá, làm lộng lẫy một góc trời hoàng hôn.

Trên dòng sông lặng lờ xanh lam, bóng hoa vàng lung linh hiện lên như một ảo cảnh diễm tuyệt.

Dưới bóng những tán lá phủ hoa nghiêng mình ra bờ nước, thỉnh thoảng những cánh vàng rắc rơi như muốn chơi cùng tia nắng trong nước và chơi với chính cái bóng của mình.

Mặc xôn xao quảng trường, mặc hoa hoàng yến khoe sắc, có một chiếc thuyền nhỏ đi lại trên sông vớt rác. Thành phố đang ra sức làm sạch mình.

Khi tôi đến, bầu trời tà huy trên hàng cây hoàng yến đang tỏa ra một làn khí xanh. Con đường Hoàng Yến như đang tắm trong một thứ hơi nước xanh biếc.

Ở nơi này, đôi khi khí xanh xuất hiện. Và mỗi lần như thế, thường có chuyện lạ xảy ra. Như có lần, ngườiਠta nói, dưới sông nổi lên một con rùa vàng lớn. Lần khác, một cơn mưa trái mùa bay xuống bỗng dưng thơm ngát. Lại có lần, một bọn người điên xa lạ kéo qua thành phố và hò hét cuồng ca...

Còn bây giờ, chỉ là một tờ giấy trắng. Nhưng biết đâu, giấy trắng lại là thứ lạ nhất trên đời?

Có điều, khi tôi đến thì chẳng thấy gì cả ngoài quảng trường như mọi khi với những cây hoàng yến đẹp mê hồn và một làn khí xanh lãng đãng quanh tôi.

4.

Theo như nhiều người kể lại, cách đây khoảng một tiếng đồng hồ, bỗng dưng từ đâu bay đến một tờ giấy trắng, lơ lửng giữa trời.

Đó là một tờ giấy rất lớn. Nhưng không ai đồng ý là nó lớn bao nhiêu.

Dài khoảng mười thước, rộng khoảng bảy thước... Không đâu, dài cả trăm thước ấy chứ và rộng đến tám mươi thước cơ... Tôi thấy lớn hơn nhiều, có thể che cả thành phố... Nói thế thì quá đáng, lớn thì có lớn nhưng không quá trăm thước đâu, tôi cam đoan đấy...

Tôi hỏi một cậu bé năm tuổi đang thả diều:

— Còn em, em thấy thế nào? Anh hi vọng là em nói đúng hơn cả. Em thấy tờ giấy ấy lớn thế nào?

Đứa bé hớn hở đáp ngay:

— Nó nhỏ thôi! Như cái diều của em ấy.

— Con diều em đang thả ấy à, cơ mà nó nhỏ xíu!

— Thì tờ giấy ấy cũng nhỏ xíu mà. Nó nhỏ như mặt trăng.

— Em có biết mặt trăng bao lớn không?

— Không. Tại sao người lớn thấy cái gì cũng lớn?

5.

Tôi dò hỏi thêm về màu giấy. Có thật là nó màu trắng? Lại nhiều lời đáp khác nhau:

Nó trắng cứ như là lụa trắng... Không, nó có màu ngà... Màu vàng chanh thì đúng hơn, hệt như màu hoa hoàng yến... Tôi đứng trên lầu năm và thấy rất rõ, nó có màu xanh lơ... Trời, các người nói gì vậy? Tôi dùng ống dòm mà quan sát, chính xác nó là màu khói...

Một người đeo kính râm thì bảo với tôi rằng tờ giấy ấy làm gì có màu, không hề có một màu sắc nào.

— Tức là nó trắng?

— Cũng không phải!

Và người đeo kính râm từ chối giải thích thêm.

6.

Nhưng cái mà tôi thật sự muốn biết là tờ giấy ấy có chữ hay có ký hiệu gì không?

Chữ ư? Có chữ gì đâu!... Lầm rồi! Có chữ đấy, khi nó bay qua tôi, tôi đọc thấy ngay chữ GOD... Tôi cũng thấy là có chữ, nhưng là chữ khác, chữ DOG cơ... Không đúng, chính là chữ DO... Không không, rõ ràng là chữ có ý nghĩa hơn, chữ GO... Làm gì phiền phức thế, chỉ có một chữ O duy nhất mà thôi, tôi thề với các người... Thôi thôi, nó có chữ nhưng tôi cá là không ai đọc được, văn tự gì có trời mới biết!

Có một người đội mũ ni kéo tôi qua một bên, thì thầm:

— Ông là nhà báo à? Tôi có thể nói cho ông biết đó là chữ gì, với một điều kiện...

Tôi lắc đầu bỏ đi.

7.

Nhưng tờ giấy bay đi đâu? Đó là câu hỏi mà tôi băn khoăn nhất. Nó xuất hiện trên bầu trời để làm gì chứ? Không thể chỉ để xuất hiện...

Và lời đáp của thiên hạ cũng vẫn thế, không giúp gì được cho tôi.

Đại loại như thế này:

À, tờ giấy bay theo chiều gió và ra khỏi thành phố mất tăm... Tôi thấy nó đi xuống sông và chắc là nằm dưới đáy sông rồi... Không hề, nó cháy, tự bốc cháy thế thôi... Đừng lóa mắt, thực ra là nó bị gió xé thành trăm ngàn mảnh vụn và bay đi khắp nơi như một đàn bướm trắng... Theo tôi, nó biến mất, chỉ đơn giản biến mất mà thôi!

Một ông già nói với tôi:

— Nó chỉ là ảo ảnh, như là một bóng nước giữa sa mạc!

8.

Tôi đi dọc bờ sông và nhìn thấy chiếc thuyền đang đi vớt rác.

Ngồi trên thuyền là một phụ nữ đứng tuổi, đội nón lá, đang dùng một cây sào có móc vớt rác. Cả những xác hoa hoàng yến xinh xắn cũng bị vớt sạch.

Tôi trò chuyện với chị:

— Có người nói tờ giấy trắng đã bay xuống sông, chị có thấy không?

— Không hề!

— Nếu nó bay xuống sông, chị sẽ vớt nó như rác, phải không?

— Tất nhiên rồi, tôi không để cho dòng sông này bẩn đâu.

— Chị ơi, cứ để xác hoa hoàng yến trôi theo dòng, đẹp mà chị!

— Hoa cũng là rác. Trên cành là hoa, lìa cành là rác, thế thôi!

— Giấy trắng xuất hiện giữa trời cũng là rác sao?

— Cái gì không giữ được mình đều là rác cả, như nhau!

— Giữ được mình ư? Trắng như tờ giấy trắng ư? Tôi không nhìn thấy tờ giấy trắng mà người ta nói vừa bay qua quảng trường. Nếu nó bay hoài như vậy là giữ được mình sao? Hay đó là cái rác thanh khiết?

— Tôi không hiểu anh nói gì!

— Ờ... Cái gì không là rác nhỉ?

9.

Cuối cùng, tôi cũng viết được một bài báo linh tinh về tờ giấy trắng bay mông lung qua quảng trường ấy.

Tôi tường thuật lại hầu hết mọi ý kiến khác nhau của mọi người và kết luận:

“Tuy tờ giấy trắng ấy đã ra đi, nhưng chúng tôi đã lần theo được vết tích, đang theo dõi và sẽ cống hiến cho bạn đọc những tin tức mới nhất về hiện tượng kỳ bí này.”

10.

Chiều hôm sau, vì không liên hệ điện thoại được, tôi đến nhà Tố mà không có hẹn trước. Tố đi vắng. Ở nhà chỉ có bé Nguyên, em gái Tố, mới lên chín.

— Chị em đâu?

— Chị Tố đi theo một tờ giấy trắng.

— Tờ giấy bay qua quảng trường hôm qua ấy à?

— Chiều hôm qua nó bay ngang vườn nhà em. Chị Tố nhìn thấy nó. Em cũng thế. Và chị chạy theo nó.

— Từ chiều hôm qua và không về nhà?

— Đúng rồi.

— Tố không gọi điện thoại cho em à?

— Không gọi gì hết.

— Em không lo lắng gì sao?

— Chị Tố vẫn thường đi vắng đôi ba hôm, anh không biết sao?

— Anh mới quen với chị em hai tuần thôi mà.

— Chị Tố của em lạ lắm, lạ như những bức tranh mà chị ấy vẽ.

— Đúng thế, tranh của Tố không giống ai hết.

Ngay trước mắt tôi, trên vách là bức tranh truyền thần về hai chị em do nàng vẽ, bằng màu nước. Hồn nhiên, trong veo.

Dù chị lớn hơn em đến mười sáu tuổi, nhưng hai chị em trông rất giống nhau.

Đó là một bức tranh lớn, toát lên một độ trắng thanh thoát của nền giấy, với sắc độ đạm nhạt chuyển đổi tinh tế. Màu, giấy, nước như hòa quyện với ánh sáng.

Hai chị em được hình dung như hai cọng sen mọc lên từ nước, trần trụi trong sắc hồng tươi tắn thanh xuân, đầy tràn cái đẹp của “xuất thủy phù dung”.

Đó là hai tấm thân non trẻ vươn lên trên làn nước rập rờn ngang hông, đứng trong bùn nhưng tóc lẫn vào mây.

Người chị được vẽ như một cọng sen vươn cao, rực hồng, đầy khát vọng, có nụ cười mê hoặc. Người em thì trắng muốt, dùng một bàn tay thanh mảnh che ngực, có đôi mắt nhung ngạc nhiên nhìn nắng.

Trên nền giấy trắng, màu xanh của nước và màu lam của trời như đang chảy loang cái tinh khiết, cái xuân xanh bất tận.

Bức tranh có tên là TỐ NGUYÊN.

11.

— Nguyên này, cái trong veo và hồn nhiên của bức tranh gợi anh nhớ đến hai câu thơ của Hồ Xuân Hương: “Đôi lứa như in tờ giấy trắng, Nghìn năm còn mãi cái xuân xanh”.

— Vì anh nhớ chị Tố mà thôi!

— Nguyên này, nhỡ như chị Tố của em không về thì sao? Nếu như Tố biến mất cùng với tờ giấy trắng?

Giọng Nguyên buồn buồn:

— Nếu là thế thì liệu anh có còn đến đây nữa không?

Nhưng lúc này, tôi không để tâm đến lời của Nguyên. Tôi nhớ Tố. Nàng chạy theo tờ giấy trắng để làm gì? Nàng mơ vẽ gì trên đó? Một kiệt tác nàng đang ấp ủ ư?

Liệu có đáng không, tờ giấy trắng ấy?

 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021