thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Khi cuộc chiến trôi qua

 

Có điều gì đó thật dữ dội vừa xảy ra đến độ vượt quá mức cảm nhận, chỉ kịp ý thức đến sự tạt mạnh và sau đó là sự tê liệt bất động. Sau cú nổ kinh thiên động địa ấy, hắn có cảm giác như bị hoàn toàn tê liệt, người dính chặt xuống giường, như rơi vào một cái hố sâu mềm mại. Hắn trôi lên trên một cái gì đó uể oải, khó hiểu, nhờ nhờ như sữa. Rồi như một người bị sặc nước vùng ra khỏi mặt nước choàng tỉnh hồi sinh, hắn bật ngồi dậy mắt mở trắng dã không nhìn vào điểm nào rõ ràng, hít thở gấp gáp vội vàng.

Chung quanh im lặng như tờ! Đã quá trưa.

Một lúc lâu, hắn bật dậy bước ra khỏi phòng. Hắn không ý thức mình đang bước ra khỏi phòng, dường như nó chỉ là một cái hộp, và việc hắn bước ra chỉ là một phản xạ. Nắng đổ xuống thành khối vuông vàng mật chia cắt qua bóng tối của từng ngôi nhà. Hắn dừng lại ngay lằn ranh của bóng râm. Hắn đưa tay ra ngoài, nó được nhuộm vàng và đau xót như đang bị a xít ăn mòn. Ngần ngừ đôi chút, rồi cũng phải bước ra, đi đến cuối con đường nơi có nhiều ngã rẽ. Chỉ có thể men theo vỉa hè, nơi bóng râm hắt xuống thành những đường hẹp, to nhỏ, gấp khúc.

Ở ngã tư sự hung hiểm như công khai rõ ràng. Trắng xác!

Mấy cái bảng hiệu cũ đang co rút lại, nhăn nhúm. Một dẫy nhà nhiều cột chống chạm khắc, các cửa đóng kín, nơi trước đây có những người chủ buôn bán thảm từ Trung Đông, đó là những người béo ị, hay đội nón tròn, nói tiếng nhanh, râu xồm. Nhưng bây giờ thì hoàn toàn vắng lặng.

Hắn men theo bóng râm, thi thoảng có một vài đôi mắt sau cánh cửa nhìn ra. Một bóng cây khá lớn, nhưng lại chật chội bởi đã có sẵn vài mươi người chen chúc. Hắn cũng bước vào, thoạt đầu là cảm giác mát mẻ dễ chịu. Một gã gốc Đức khô khan, chốc chốc lại nhắc khẽ vài người Trung Hoa lố nhố:

“Trật tự tí.”

Mọi người lại lịch sự, cẩn trọng, kéo lại cổ áo và đứng nghiêm cẩn. Thậm chí có người cười đáp trả nhưng trông thật vô duyên. Có người lịch sự hỏi:

“Tôi hút thuốc nhé?”

Khói thuốc làm người ta muốn nôn mửa. Có người kéo cổ áo che mũi, có người ho vờ tiếng khô. Người hút thuốc ngượng ngịu quăng điếu thuốc ra xa. Khói thuốc ngoài nắng thì không thể thấy được, dường như nó cháy phựt lên ngay! Người ho ban nãy vẫn ho thêm lần nữa tiếng khô. Gã người Đức lại bảo:

“Trật tự tí.”

Mấy người Trung Hoa đang đứng im cũng liếc mắt, kéo lại cổ áo.

Lúc lúc hắn nhìn quanh lại bắt gặp những người khác nhìn hắn. Nói đúng ra thỉnh thoảng mọi người nhìn nhau khá nhanh, khi ánh mắt vô tình chạm nhau, họ lại cười nhẹ, gật đầu, rồi nhìn nhanh qua hướng khác.

Mùi người!

Hắn lại phải bước ra men theo bóng râm bên hè. Bên bức tường lớn, cạnh chiếc máng xối, hắn thấy những giọt nước chảy xuống từng giọt. Đây là một chỗ lý tưởng để đứng nghỉ một mình. Thành máng mát lạnh truyền hơi mát sang vai hắn như thể có nhiều làn nước lan nhanh sang thân thể nứt nẻ.

Chẳng hiểu sao hắn bắt đầu nghĩ đến tuổi thơ. Ngày còn bé hắn đi học về cũng trên con đường nắng như thế, mẹ hắn che cái nón lá phía trên đầu hắn. Như thể có một đám mây tròn vành vạnh đi theo! Đi như thế dường như cũng xa lắm thì phải mới đến được đoạn đường nhiều cây. Cây xanh um, đất phả ra mùi ẩm. Lần nào cũng thế mẹ hắn hay đứng nghỉ một đỗi, dùng cái nón lá quạt lấy quạt để. Mấy ngôi nhà ngói ẩn nấp với lỗ cửa đen ngòm như đang há miệng cười không thành tiếng.

Đồ điên, đồ phí phạm, đồ mơ mộng! Nhưng hắn vẫn nghĩ tiếp.

Cũng một lần hồi còn bé hắn lẩn ra lang thang giữa buổi trưa nắng. Hắn đi lòng vòng trên con đường đất xuyên qua mấy khu vườn cây trái. Đất rắn khô, phủ lớp bụi nhuyễn. Hắn đi lòng vòng dưới bóng râm lỗ chỗ như thể có những lưới sắt vô hình bọc hắn lại. Trong mấy căn nhà người ta đang ngủ say. Cả mấy con gà cũng ngủ say. Và hắn cảm thấy như bị nhiễm độc, khát khô. Hắn ngã xuống, thấy mình trôi ngang đầu hướng về phía trước, tiếp tục trôi ngang qua mấy khu vườn, bụi mì, bụi chuối, những cây vú sữa da nứt nẻ, cây xoài lá dài...

Hắn như lại bừng tỉnh lần nữa. Màn đêm xuống từ lúc nào. Ở ngoài kia giờ đây đông đặc, thông thống, nhờ tối, khó hiểu. Cố nhìn cũng chỉ thấy vài vệt nhờ như những vết phác vào trong vùng tối. Dường như cũng có những làn hơi nhàn nhạt vọng lại...

Rồi chậm rãi đi tiếp dọc trên vỉa hè qua mấy bức tường khổng lồ vuông vắn, thẳng đứng. Ngay góc sân một người lính đứng thập thò. Hắn hỏi: “Làm gì đấy?”

“Chờ”

“Chờ gì?”

“Chúng nó sắp đến, quân khốn nạn.”

“Ai sắp đến.”

“Địch quân sắp tràn đến nơi. Tôi nghe nói chúng đã ở bên sông rồi. Mẹ kiếp!”

Hắn bật cười.

“Thế ông định làm gì?”

“Tôi phải chận chúng lại ở chỗ này không thể để chúng qua cầu được. Nhất định.”

Mặt người lính căng thẳng dữ dội. Hắn bán tín bán nghi nhìn ra ngoài xa, chẳng thấy động tịnh gì! “Thôi chúc may mắn.” Người lính chẳng buồn để ý mãi dõi mắt ra ngoài xa, cứ như thể đang có những chuyển động nào đó ngoài ấy.

Lách vừa qua cửa đã nghe ngay tiếng ầm ì rền rĩ vọng trong gian sảnh lớn của người ta nói chuyện xầm xì. Nhiều hàng ghế dài, người ta ngồi, tất cả hướng về cái quầy ngăn phục vụ đã treo sẵn một cái bảng “Closed”.

Một nhóm đàn bà đứng túm tụm có những cái đầu tròn phủ khăn, những tín đồ Hồi Giáo. Đầu họ hơi cúi xuống. Những cái áo choàng dài phủ kín đến tận chân. Họ nhìn lên, mắt họ to lớn câm lặng. Sẵn đấy vừa nhìn nhau, hắn gật đầu chào hỏi:

“Mọi người đi đâu?”

Họ nhướng mắt nhìn hắn nghiêm túc nhưng không trả lời. Hắn lại hỏi:

“Tất cả đi đâu?”

Họ lắc đầu nói vài câu líu ríu bằng thứ ngôn ngữ khác. Hắn nhận ra họ cũng chẳng hiểu hắn đang muốn hỏi gì! Hắn gật gật đầu ra ý cảm ơn. Không hiểu sao hắn muốn được nhìn mặt họ, những khuôn mặt che kín chỉ còn mắt.

Một thằng già đang ngồi trên dẫy ghế quan sát hắn như ngờ vực rồi hất hàm chỉ xuống hàng ghế cuối:

“Ghế có số cả, phải xếp hàng chờ đấy”

“Thế à, mất công nhỉ?”

“Ai cũng thế cả.”

Hắn tảng lờ nhìn chung quanh vào những bức hình chụp treo trên các hàng cột, hình những bức tường tòa nhà tương tự như tòa nhà này, cũng có nhiều người chờ đợi ở bên trong. Một bức, tòa nhà trông gần như đổ nát, có nhiều chạm trổ vỡ trơ ra phần gạch. Một người đàn ông râu hàm rậm đội chiếc nón cao, đứng dựa cửa nhìn ra ngoài. Bức hình ố vàng loang lổ. Một bức hình khác trình ra khung cảnh hỗn loạn, người ta chen lấn tràn túa ra từ các cửa, nhiều người tụt xuống từ những hàng cột, nhiều người khác thậm chí đang trèo qua khỏi cửa sổ từ trên cao. Còn một bức hình nữa lại không một bóng người. Bên trong có ngọn đèn ở chính giữa rọi xuống thành luồng sáng hình tháp tỏa rộng nhưng mờ mờ. Tất cả bụi bặm. Những khung cửa vẫn còn nguyên, những hàng ghế vẫn còn nguyên nhưng không một bóng người!

Nhìn những dẫy ghế dài đông chật, hắn thở dài ngao ngán. Rồi hắn bước lên ghế trèo qua những dẫy kế cận. Tiếng la ó phản đối nổi lên.

“Quân chó má.” “Quân khiêu khích.”

“Lại một thằng vượt lối, có ai ngăn nó lại.”

Hắn cố phớt lờ, tru miệng huýt gió điệp khúc một bản tình ca vui nhộn. Bọn già vô lại chết tiệt, hắn chẳng cần. Có tiếng cổ vũ ở cuối dẫy. Họ reo hò, hắn cố trèo tiếp về hướng ấy, trèo qua những cái đầu lố nhố, những khuôn mặt nhăn nhó.

Đó là một cặp trẻ, chúng tươi cười nhảy chồm lên khi hắn trèo tới nơi:

“Chúc mừng tay chơi. Khá lắm.”

“Chịu chơi lắm!”

“Nhập bọn tụi này đi.”

Thằng ấy trông khá điển trai đeo khuyên đồng bên tai trái, bắp thịt rắn rỏi nhưng cao nên trông dáng dấp vẫn lịch lãm. Con bé hơi đậm người trông còn rất trẻ. Chúng lôi hắn vào quán ăn ngay bên hông tòa nhà. Mấy cái bàn được chia cắt rộng rãi bằng những vách nhựa che màu hồng, ngồi xuống ở bên trong không thấy được những cái bàn khác chung quanh. Chỉ thằng bồi thỉnh thoảng bất ngờ hiện ra, chỉnh chu lịch sự. Thằng điển trai gọi một bình bia loại amber, “Vòng đầu tao lo.” Rồi nó hỏi:

“Mày hay đến đây không?”

“Không. Lần đầu.”

“Thấy sao?”

“Cũng như những nơi khác.”

“Ừ.”

“Thôi uống đi.”

Hắn tò mò nhìn mấy ngón tay con bé đặt trên bàn. Mấy cái móng cắt rất cẩn thận, sơn màu tím than. Vai tròn lẳn, sơ suất lộ ra mấy sợi lông nách nhỏ, ướt rịn. Con bé đưa tay vuốt lại tóc, tóc nó ngắn màu nâu sậm. Hắn giả vờ hỏi tiếp:

“Cái nãy tao gặp thằng lính ngoài cửa là thế nào?”

“Mày đừng quan tâm.” Thằng điển trai trả lời.

“Nhưng sao?”

“Tức cười.”

“Sao thế?”

“Cuộc chiến chấm dứt từ lâu. Nhưng đêm đêm nó vẫn mặc bộ quần áo lính, mang đôi giầy nặng chình chịch ấy rậm rịch ở các ngõ hẻm.”

“Không ai bảo hắn?”

“Điều đó thật bất nhân!”

“Tao hiểu rồi.”

Rồi hắn gọi tiếp một bình nữa loại gold. Ba đứa thi nhau uống. Thằng điển trai uống tợn, nó ba hoa kể về những người quen thuộc ở khu này. Chuyện thằng chủ quán bảy năm trước từng trắng tay trong một vụ đầu tư địa ốc, bây giờ thì yên ổn với cái nhà hàng này. Chuyện con nhỏ đầu bếp trước đây từng là người tình cũ của nó. Tụi nó từng làm tình với nhau ngay cả trong phòng đông lạnh.

“Thế sau rồi sao?” Hắn hỏi.

“Chán ngấy!”

Con bé nâng ly bia. Thằng điển trai bật cười: “Chuyện cũ.”

Thằng điển trai gọi thêm một bình amber nữa. Giọng nó bắt đầu lè nhè. Tụi nó uống suốt buổi chiều.

Hắn uể oải ngả người ra ghế. Thằng điển trai đang đưa tay nắn bóp giữa hai đùi con bé dưới bàn, chân con bé ríu lại. Hắn thấy hết. Con bé nhìn hắn rồi nhìn vào cốc bia nhưng không hề cản lại. Thằng điển trai rên rỉ: “Uoooống cho hết đêm.”

Hắn nói theo “Uống cho hết đêm.”

Hết thế nào được đêm. Thêm một bình nữa thằng điển trai có vẻ mệt mỏi, xin lỗi rồi ngả ra bàn. Tóc tai rũ rượi, trông như mảnh giấy vụn.

“Liệu có sao không?” Hắn hỏi con bé.

“Không sao đâu, nó vẫn thế. Một lúc lại tỉnh.”

Hắn nâng ly. Con bé cũng nâng ly, vài giọt bia chảy dọc trên cánh tay. Hắn nói: “Coi chừng, tay cô ướt rồi.” Con bé chẳng trả lời, vẫn đưa ly uống, mắt nhìn hắn bình thản. Hắn đưa tay chặn giọt nước đang lăn đến gần cùi chỏ, rồi đưa ngón tay vuốt tiếp lên phần vai nơi không có giọt nước nào...

Con bé đứng dậy lôi hắn đi len ngõ sau nhà bếp, qua một cái sân ướt át rồi mở một cánh cửa khác vòng vèo trong dẫy hành lang dài vắng vẻ. Rồi lại một cánh cửa khác, một cánh cửa khác nữa. Ở đây chẳng có ai. Hai đứa trong căn phòng có nhiều cái máy vuông dẹp trên giàn, dây nhợ giăng mắc như cửi. Tiếng ầm ì nhỏ nhưng đều đặn, như thể có một tổ ong. Ánh sáng từ nhiều đốm nhỏ li ti chớp tắt, không sáng lắm nhưng cũng đủ để hai đứa nhìn thấy nhau. Không khí ở đây khô và lạnh. Hai đứa đứng thở gấp gáp.

Hắn bắt đầu hôn miệt mài, lưỡi con bé lẩy bẩy. Hắn lập cập lột quần áo, người nó trắng toát trông to hơn bình thường với cái đùi bự quá khổ. Hắn tóm lấy mùi mẫn, toàn bộ ướt nhèm, vồ vập như thể đang lăn lộn trong một thể lỏng, như thể hắn vẫn còn là một cái bào thai. Con bé thè lưỡi liếm lên mặt hắn, lên khắp người hắn. Hắn quằn quại co rút từng chập.

Hồi sau con bé mặc quần áo bảo để nó ra trước, còn hắn nên chờ một chập rồi ra sau.

Hắn chờ, lại nhìn những cái ghế đơn xoay tròn, những khối máy vuông xếp trên dãy bàn dài đều đặn dường như cũng xoay tròn. Có những cái hộp đựng bằng nhựa trong đang trôi. Cả những sợi dây điện trắng dài ngoằng nữa, cũng bập bềnh nhẹ nhàng. Một cái máy quay phim đặt ở góc phòng cũng như chuyển động qua lại.

Đến khi hắn quay trở lại quán rượu, hai đứa đã bỏ đi. Gã phục dịch cười cười, mặt đểu:

“Đi rồi, say bét nhè! Nếu muốn nữa thì tối mai quay lại.”

Chẳng biết chắc ngày mai tụi nó có nhớ hắn không. Hắn cũng chẳng biết hắn quay lại đây làm gì. Chung quanh người ta vẫn ăn uống. Những cây xúc xích nhân tỏi dài ngoằng, bóng mỡ được dọn ra. Những món thịt hầm, sườn nướng và rau củ bốc khói. Người ta cười nói và mồi chài. Vài người khác đang nói về một lập trình nào đó. Chẳng biết làm gì, hắn ngồi vào quầy gọi một ly bia, uống từng tợp lớn. Hết ly, lại gọi ly nữa, thỉnh thoảng nhại giọng thằng điển trai ban nãy “uoooống cho hết đêm.” Thằng pha rượu bồi theo: “Ừ uooống cho hết đêm.”

Hết thế nào được đêm! Hắn trả tiền. Ra đến cửa, người lính vẫn đứng đấy trông dúm dó. Đó là một hình ảnh tức cười! Hắn bật cười sặc sụa. Người lính có vẻ bối rối. Hắn lại nói tiếp, lầm rầm như thể nói một mình:

“Địch quân đã sang sông chưa hở ông?”

“Vẫn chưa đâu. Nhưng ban nãy tôi đã nghe thấy cả tiếng xích sắt xe tăng bọn chúng vọng lại.”

“Thế à?”

“Ừ, nhưng tôi chờ pháo của bọn chúng tập kích trước.”

Hắn lại nhớ ra có một đêm trong những năm tháng cũ, chiến tranh xảy ra tại thành phố ấu thơ của hắn. Tiếng đạn pháo rít tần số cao bay qua các mái nhà từng tiếng đều đặn. Hắn nằm nghe những tiếng rít nhưng không nghe tiếng nổ. Dường như có hàng trăm đầu đạn bay hoài vẩn vơ trong bóng đêm trên những khu nhà dân sự , trên thành phố. Mãi dường như ở xa lắm, đến độ gần như không thể nghe được nũa, có tiếng ầm ì lụp bụp. Còn những ngôi nhà thì vẫn im lìm ngủ say.

“Thôi cảm ơn ông nhé.” Hắn nói.

Người lính quay ngoắt đi không trả lời. Cũng chẳng biết nữa, dường như người lính trông tỉnh táo đang thương hại cho hắn. Hắn say bét nhè.

Cố lê được đến ngoài đường, hắn bắt đầu loạng choạng rồi đổ khục xuống. Hắn lăn lỏng chỏng cứng ngắc hệt như lon nhôm, sử dụng xong bị bóp dẹp, bên đống thùng các tông. Vô cảm! Ngoài kia vẫn thế, chỉ thấy được một vài vệt nhờ nhờ.

 

(Từ tập truyện Phòng Lạ mới xuất bản. NXB Đà Nẵng)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021