|
Trong đêm
|
|
Đêm vuốt ve tấm thân mình
Tôi đo tần số đường cong bằng hộp đen kinh nghiệm
Đa ngôn mà vô ngôn
Mọi tiếng động ăn sâu cắn lún vào trở thành một phần thân thể của đêm
(Tôi cá đứng cuối vườn vẫn nghe thấy tiếng quạt vù vù phòng ngủ)
*
Căn nhà cổ rung mình thở than những biến cố
Chỉ căn nhà hiểu giá trị biến cố (trầm tích nguy hiểm kết gắn miền xa xăm)
Còn tôi, nó là trại tập trung những bóng ma đang líu ríu
Đứng xem tôi làm thơ
làm ma thoát khỏi thân xác mình con bé mọi người vẫn quen biết trước khi đêm xuống
*
Theo dì tôi, lấy chồng là chui từ cái lồng này sang cái rọ khác
Nếu cuộc sống cứ là chui như vậy con người cứ là sẵn sàng chui cơ hội là chiếc cửa luôn mở đón sự chui
Tôi đã hiểu vì sao người thân của mình có vẻ thờ ơ với cái chết
*
Bài thơ là quà tặng cho những điểm sáng một cuộc tình
Tôi muốn cô đọng súc tích theo lý thuyết các thầy cô dạy Văn
Nhưng những điểm sáng không giống sao băng
Như đèn nhấp nháy kí ức điều khiển
Bài thơ cứ dài ra mãi
Tấm thân những đường sáng và những đường không sáng
*
Không thể ngồi vào bàn chép lũ dòng thơ đang ùn đẩy mẹ sẽ thức giấc hễ đèn sáng
Tôi đựng bằng cái hộp đầu mình
Bằng tiếng nói trong sâu tôi không biết thanh hay trầm chỉ thì thầm
Đầu tôi trang giấy
cây bút
ngón tay
va li những đồ lỉnh kỉnh
không ai biết
tôi rồi sẽ mang xuống huyệt mộ một mình
*
Học thuộc lòng bài thơ
Dán chiếc tem Mới cho ngày đang tới
Tôi khép mắt
Bước vào cánh cổng
một thế giới cũng thẫm mầu như đêm...
27/7/04
|