thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
thơ 40 & 41
 
 

thơ 40

 
có một bài thơ khi làm thơ thường hay ngồi gỡ chữ từ đám rối trong tóc của nó. Nó cứ gỡ lần lần như vậy, nhiều khi gỡ rối xong còn chải ngôi lại rất đẹp. Vì nó đẹp như thế nên nó được nhiều người yêu, nói theo ngôn ngữ bây giờ thì nó qua tay khá nhiều người. Mỗi người là cả một câu chuyện thú vị riêng mà nó cũng ít khi kể lại (bài thơ nghĩ cũng chẳng hay ho gì)
 
có một người “qua tay” như vậy, khi sắp chia tay với bài thơ, thì thầm nhớ thương bên tai nó nhờ nó viết giúp một bức thư. Nó nghĩ có lẽ người ta nhờ nó vì nó là bài thơ nên có nhiều chữ. Bài thơ hơi ngạc nhiên vì mới chia tay đã vội viết thư làm gì, bài thơ hỏi: thư hở, sao lại viết vào lúc này? Bấy giờ người yêu của nó mới thú thật mình tên là Phê Văn Bành, vì chung đụng với nhiều bài thơ quá nên cứ sau bài thơ nào là nhờ bài thơ đó viết giúp luôn một lá thư để gửi lời nhớ thương cho bài thơ trước. Nhờ thế mà người yêu của bài thơ mới đủ thời gian và sức lực để yêu, yêu như cháy cả thân mình như người ta vẫn hay nói trên tivi và trên báo
 
nói xong người ta tiếp tục luồn hai tay vào trong áo
 
của bài thơ (quên nói thêm, vú của bài thơ rất đẹp)
 
 

thơ 41

 
có một bài thơ được người ta dặn phải canh chừng cảm xúc, vì cảm xúc hay đến rồi đi bất chợt. Mỗi đêm bài thơ thường mất ngủ vì cứ sợ cảm xúc bay đi mất
 
một đêm nọ bài thơ mệt quá nằm thiếp đi thì có một cái gì bò nhồn nhột ở tay, bài thơ giật mình tưởng cảm xúc đến, vội đánh thức vợ dậy và chạy lên sân thượng, bài thơ chỉ thấy ánh trăng nằm rã rượi trên những bông hoa quỳnh đã bắt đầu nhợt nhạt, tái xanh như người bệnh và héo rũ. Bài thơ không nhìn thấy cảm xúc đâu cả, tiếc nuối, đi ngủ tiếp
 
một đêm nọ bài thơ nghe tiếng quẫy trong đêm như tiếng quẫy của chú cá vàng trong bể nước, bài thơ giật mình tưởng cảm xúc đến, vội đánh thức vợ dậy và chạy ra phòng khách. Bài thơ chỉ thấy những cánh bèo trong bể cá nằm chết lềnh phềnh trên mặt nước, còn chú cá vàng đầu đã phình to như đầu sư tử. Vầng trăng không chui qua ô cửa sổ được (vì đã đóng kín, sợ mấy thằng ăn trộm leo vô), chỉ có ánh trăng rơi vào trong bể cá, cũng rũ rượi như đêm hôm trước. Những giọt nước tung toé trong đêm ướt sũng hồi ức, lăn tròn như giọt nước mắt có lần bài thơ đã gặp trong đêm mất ngủ của mình. Bài thơ cũng không nhìn thấy cảm xúc đâu cả, ngơ ngẩn một hồi rồi đi ngủ tiếp
 
nhiều đêm đánh thức vợ như thế, bài thơ vẫn chưa nhìn thấy cảm xúc
 
sau đó bài thơ bỏ, không chờ cảm xúc nữa và trở thành người thiết kế trang trí nội thất nổi tiếng, sắp đặt chậu hoa trên sân thượng hay bể cá trong phòng khách rất đẹp. Chỉ có điều hơi mệt là vợ bài thơ (trước là thợ cắt móng chân) bây giờ đã thành nhà thơ, nên đêm nào cũng đánh thức bài thơ dậy khi nàng bắt gặp cảm xúc, làm bài thơ mất ngủ, người xuống sắc thấy rõ
 
mất ngủ nhiều nên bài thơ mắc bệnh ho, giọng hơi khàn. Ai hỏi vợ bài thơ làm gì, bài thơ nói “làm thơ” mà người ta cứ nghe ra là “làm thuê”, nên ai cũng thương
 
 
-----------
Đã đăng:
 
thơ 1, 2, 3 & 4  (thơ) 
có một bài thơ không có chữ, không có dòng nào, chỉ những ký hiệu @,%^&^J $$$ và được gọi là thơ cụ thể... | có một bài thơ vì quá trớn đã té nhào ra trang giấy, vỡ tung ra những tiếng kêu, khóc, chửi bới, đau đớn... nhưng không thấy văng ra một chữ nào
 
thơ 5, 6, 7 & 8  (thơ) 
... có một bài thơ chưa kịp viết xong thì bị rơi xuống nước. Một bài thơ khác chưa kịp viết xong thì rơi vào lửa. Còn nữa... khá nhiều bài thơ tiếp tục rơi trên đường chạy tiếp sức của mình...
 
... có một bài thơ chạy vào nhà tôi vì sợ hãi. Nó nhận ra tất cả chữ của mình đã bị đánh cắp. Nó trần truồng trên trang giấy, mắc cỡ dùng tay che (bụm) những gì phải che (bụm)...
 
thơ 16, 17 & 18  (thơ) 
có một bài thơ bị rơi mất hai mắt nên mò mẫm đi tìm. Hắn va phải một người đàn bà cũng bị rơi mất cặp vú nên cũng đang đi tìm như hắn...
 
thơ 19 & 20  (thơ) 
có một bài thơ thích nói chuyện sâu xa, ví như triết học. Nó than phiền về việc người ta cứ lẫn lộn hết cả giữa tôn giáo với ý nghĩ giả dối của mấy ông lãnh tụ (hồi xưa) & mấy ông lãnh chúa (bây giờ) và triết học...
 
là tắc tị khó hiểu. Người ta trách nó cứ học đòi các thứ “đã cũ rích ở bên Tây” mà không biết rằng dân tộc của nó đã tự tình ngàn năm với những cảm xúc chân thành, chân chân chân thật thật thật...
 
thơ 25, 26 & 27  (thơ) 
có một bài thơ đang đi giữa một phố trưa đầy nắng. Nó thấy bóng của nó đổ dài, leo lên leo xuống thoăn thoắt giữa mọi chướng ngại vật. Chiếc bóng của bài thơ linh hoạt đến nỗi nó không còn là chiếc bóng nữa mà đã biến thành một bài thơ thứ hai...
 
thơ 28, 29 & 30  (thơ) 
có một bài thơ rất hay viết thơ tình, kiểu anh nhớ em em hỡi anh nhớ... Nhiều khi em quên rồi nhưng anh (bài thơ) vẫn nhớ, dù em ở nơi nào em vẫn không xa cách anh (là bài thơ) được đâu... Sau đó người ta kêu nó lên nhắc nhở không nên uỷ mị vàng vọt như thế...
 
thơ 31, 32 & 33  (thơ) 
... đêm bài thơ nằm ngủ thấy linh hồn của mình bay đi đâu mất, giống như ngôi làng tuổi nhỏ của bài thơ đã bỏ đi đâu chơi. Bài thơ muốn làm thơ về vần ơi này nhưng lại thấy chơi vơi, thế là lại thôi (vần ôi). Nhưng viết về vần ôi thì bài thơ lại sợ mất gói xôi, vì thực ra người ta chỉ coi bài thơ như thằng Bờm mà thôi...
 
thơ 34, 35 & 36  (thơ) 
có một bài thơ thường ấm ức các bạn của nó cứ nhẩn nha cầm chừng, nhìn sau trông trước, lầm thầm trước không có ai sau không có ai quanh quất chỉ mình ta... lúc nào cũng lầm thầm về sự cô độc mở cửa ra thấy núi (làm như bây giờ người ta không còn mở cửa ra để đóng tiền điện, coi người khác cãi lộn, đi chợ hay dắt con đi học nữa vậy)...
 
thơ 37, 38 & 39  (thơ) 
... có một bài thơ cứ tưởng mình rất dễ vỡ, dù bài thơ không phải là món đồ bằng sứ hay pha lê. Nó đứng trong tủ kính, lơ đãng nhìn những người mua sách đi ngang qua. Các cô gái mơ mộng thường hay dừng lại khá lâu ngắm nó...
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021