thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tôi
 
Tôi là một đường hầm
Trong những đêm mùa đông tôi đào lỗ
Băng qua những con dốc rộng lớn băng qua những bình nguyên
Ngọn gió của tôi thấp xuống và nóng bỏng thế nhưng tôi
Không cô đơn
 
Đất cọ xát vào tôi đôi khi tôi thấy
Độ ẩm của những sinh vật khác
Như thể thế giới ở dưới đường hầm này
đầy đủ những màu sắc và sinh vật của nó
 
Chẳng có ngôn ngữ nào sống động hơn nơi đây
Những bộ xương? Đi đâu mà không có? Thế nhưng nơi này
Nó được tại ngoại khỏi mọi lời nói và ẩn dụ
Nó là một thực thể
như nước và sinh vật
 
Và làm sao tôi có thể nói tôi đã thích nghi như thế nào
Năm một ngàn chín trăm tám mươi chín
Tại nơi đây tháng một ngày ba mươi
Tôi bị chôn xuống, bộ rốn tôi, nơi này
Bắt đầu đào tới tôi
Và tìm chỗ
Để chúng tôi có thể nói chuyện được
 
Rầm rì, từ quá khứ
Chúng tôi qua thời gian
Rầm rì, từ dưới lòng đất
Chúng tôi qua không gian
Những hàng dọc và những nét kẻ hàng
Chúng tôi nhất trí nhau về kiến trúc của mọi căn nhà đó
Chúng tôi đi vào những hầm mộ khác để thăm nhau
 
Vào một mùa xuân, khi mười hai tuổi
Tôi giết nhiều con mèo, tôi cho chúng ăn và đập chúng mạnh xuống
Đất
Khi tôi mười ba tuổi
Tôi giết những con kiến, thằn lằn, cắt ké, giun, chuồn chuồn, gián, cánh cam, những con bọ sặc sỡ
Đậu trên cây cột trước nhà hay lọt vào mắt tôi
Đó là một căn phòng của những trò thí nghiệm
Sau khi thí nghiệm mình trên những độ cao của mái nhà, bức tường, tội ác và trừng phạt
 
Bây giờ tôi đặt bút lên sàn nhà
Đặt chân lên trang viết
Tôi là một loài vật cô đơn
Tôi kêu và la hét
trang viết tôi là những vết thương hở
Bất kì lúc nào tôi cũng có thể đi qua nó để đến những căn phòng khác
 
Thế giới của tôi ở trong thịt da tôi
Và tất cả bị chôn xuống lòng đất
Tôi tìm đến điều gì khi đi qua tôi, khi cái rốn bây giờ cũng chẳng khác gì những cục thịt khác
Và bộ xương chỉ là một khung nhà tối cho một biểu tượng lỗi thời
Một bàn thờ với những mớ hương án và mạng nhện rũ
 
Tôi đã không còn thừa nhận tôi là chính tôi
Tôi ở một nơi nào, tôi không còn muốn ai biết.
tôi lọt giữa mọi đường hầm
cây viết mang tất cả thân thể tôi
và mực nó chảy, len lỏi khắp mọi huyệt sâu để luồn vào dòng máu.
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021