thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
LÀM THƠ [21]
 
Đã đăng: LÀM THƠ [1] - [2] - [3] - [4] - [5] - [6] - [7] - [8] - [9]
[10] - [11] - [12] - [14] - [15] - [16] - [17] - [18] - [19] - [20]
 
 
(Chùm thơ 21 bài)
 

Thơ thích một con ruồi cái

 
Vần ái
Thơ yêu
 
Thơ không đùa
Thơ ngậm vào một cái vòi
Bằng cách ấy
Thơ hút vào máu của mình
Những thứ mà con ruồi cái đã nôn ra
Như người dịch tả
 
 
 

Từ chối

 
Sau đó Thơ trần truồng phía sau ô cửa sổ
của phòng tắm
Thơ đang xoa xà-phòng
Lên những thứ làm Thơ thành chấy rận
 
Bây giờ Thơ muốn khóc
Khi biết mình thành chấy rận
Máu của mình cũng nhiểm bẩn
Những thiên thần đã bỏ Thơ đi
 
Thơ không biết mình phải chịu án bao nhiêu năm
Trên đôi cánh whisper thì thầm Thơ cố vẫy vào bóng tối
Chỉ biết mọi thứ đang sụp đổ
Cả con ruồi bay trên bầu trời
Mục nát và sụp đổ
 
Đó là sự thật
Nên Thơ sẽ trốn thoát
 
 
 

Địa ngục không phải là đàn bà

 
Nên Thơ không phải chỉ là
xác thịt
 
Không chỉ ruồi
Mà những con chuột cũng đang chạy
Hí hửng
Rửng mỡ
Sau căn bếp mịt mù khói và giả vờ truyền thuyết
 
Những lỗ thủng tục tĩu
Thêu dệt
Làm sang
Cho những bản thảo đã bị chôn vùi
Vào sự trả thù cá nhân hèn hạ
Bằng những phiến đá màu xanh
Trên mộ bia của Thơ giả vờ mang theo lệnh cấm
 
Thơ muốn một cái chết khác
Không kêu quang quác
Điếc tai
 
 
 

Thơ muốn chết nhiều hơn một cái chết

 
Của con ruồi vướng vào mạng nhện
 
Căn nhà của Thơ bé xíu như chỗ ở của búp bê
Khi con ruồi bay vào ô cửa
Thơ đập con ruồi
Những nó không hề la hét hay đau đớn
 
Từ chiếc lỗ ẩm ướt của nó
Cơ thể con ruồi sưng lên đớn đau
Những cái chân bé xiu tuyệt vọng
Loe ngoe
 
Thơ thấy cái chết chỉ là thu dọn những mảnh vỡ
Lập một bàn thờ
Và cúi mình trước nó
 
 
 
Ngôn ngữ sinh nở như thế nào
khi Thơ bị cấm đoán?
 
Dịu dàng trong cơ thể một vết nứt
Như gốc cây bị đốn
 
Thơ đã cưỡi trên con ngựa thời gian
Dài hơn Thuý Kiều ngày xưa Kim Trọng
Không phải chỉ lảm nhảm cỏ xanh Thanh Minh Thanh Nga
Mà là bài ca của núi đồi hồi ức
 
Chữ nghĩa cũng gây ra đớn đau
Thơ cố dìm mình vào giấc ngủ
Của một đứa bé
Mà đáng lẽ Thơ đã sinh ra
Sau khi ngôn ngữ cùng Thơ giao phối
 
 
 

Không phải những ngón tay đánh thức núi đồi ngủ quên

 
Trên chuyến xe đêm
Không phải con nhện độc cắn làm Thơ hoá rồ trong bóng tối
 
Những ngón tay
Xuyên qua quần lót
Như lần tràng hạt
Trên thịt da em
 
Ngôn ngữ không thể sinh nở
Khi Thơ mặc chiếc quần Jean quá chật
Giữa những ngón tay
Một sợi lông quăn
Như một cây bút lông bị rút hết mực
Đang cố quẫy đạp lên trang giấy
Giữa hai đùi bất động của Thơ
 
Không phải chỉ là ân ái
Một cái vuốt ve thời gian
Mỗi đứa con là một bài thơ
Sinh ra từ cái tử cung quen chịu ân huệ
 
 
 

Như đã chết. Tiếng cười của núi đồi

 
Tiếng khóc của cỏ
Và ánh sáng từ những ngôn ngữ
Xua đuổi trí nhớ
Làm Thơ
Không ai hiểu hở?
 
Cuối cùng
Bầy ngựa tới uống nước
Nơi Thơ không phải dâng mình cho tình yêu mà cho cá sấu
Không phải máu rơi mà là bầy ngựa bị lôi cổ chìm xuống đáy
Sông sâu nước chảy
Viết những văn tự Thơ vay
nặng lãi của bầu trời
đời đời
quỵt nợ
 
Những con cá sấu chống cả hai khuỷu tay
Thơ nằm ngửa dâng mình trên mặt đất
Thơ ơi
Chàng kỵ mã không kịp mang bánh mì và hoa hồng tới
Cá sấu nuốt mất rồi
Ngôn ngữ không ra đời
 
Những ngôn ngữ dang chân chạm đất
Mơ hồ như chiếc lá rơi
Những ngôn ngữ rơi không trí nhớ
Người ơi người ơi
Thơ gọi ngôn ngữ từ trong huyền thoại
Chỉ còn cái vỏ ngôn ngữ của xứ sở này
Những bài thơ ra đời bằng cách thụ tinh nhân tạo
Làm Thơ sướng cả hai tay
 
 
 

Không có di chúc cho bầy ngựa thức đêm canh ánh sáng

 
Chỉ còn con cá sấu đắc thắng
Nhe hàm răng cắn vào tạo thành những lỗ nhỏ và ẩm ướt
 
Đó là khi cơ thể của Thơ đã bị dìm xuống bùn
Những đứa trẻ con mà Thơ sinh ra
Trong các ngõ hẹp
Phá vỡ các hàng rào lởm chởm mỉa mai
Như hàm râu của con cá sấu nhe răng nằm chờ sung rụng
 
Nứt ra nứt ra
Cơ thể Thơ như mùi gỗ thơm
Em có còn yêu
Một gương mặt nhăn nhó
Khi ký ức
Đang bước mệt nhọc từng bước của ngôn từ
Chờ đến ngày thể hiện
Vẻ huy hoàng trong mơ của nó
 
Đó không phải là sự chói loà
Của những sân khấu xếp hàng tội nghiệp và vô nghĩa
Đó là sự có mặt của những rãnh sâu của âm tiết
Mảnh vỡ của Thơ
Mảnh vỡ của giấc mơ
Nuốt chúng ta vào những chiếc ống
thật lạnh
 
Khi chúng ta bước xuống bậc thang của từ ngữ
Chúng ta đã đi xa hơn nơi bầy ngựa ngày xưa uống nước
Và những gã mù
Khệnh khạng giương mắt nhìn hăm dọa
Vẫn đang nằm dưới đất như những chiếc lá bẩn thỉu
Mò mẫm làm chúng ta không bình yên
Như chuyến xe đêm
Làm chúng ta thao thức
 
 
 

Trong đêm. Lãng quên...

 
Một phụ âm bị xoá
Vì nó không có nghĩa
Những nguyên âm bị xoá
Vì nó không nghe lời
 
Tựa như chúng ta cứ phải nằm ngửa trên đời
Này
Khi câu thơ bị rơi
Trắng như trang giấy
Như em
Loã lồ trước mặt gã mù
Đã mở mắt
Nhìn vào những nguyên âm nghi ngờ
Những phụ âm đã mở
Hai chân
 
Hay câu thơ thích lưu đày và mơ tưởng
Gió vẫn thổi qua những câu thơ
Để lại chữ nghĩa bị thương
chảy máu giữa hai chân đến chết
 
mà không bao giờ sinh nở...
 
 
 

Tại sao ngôn ngữ chảy máu?

 
Nơi câu thơ còn chút kỷ niệm
Vỡ như bọt nước
Thôi đừng báo trước
Thơ bại trận ngay nơi trú ngụ cuối cùng của ngôn từ
Trong tử cung em
 
Lang thang là một động từ
Khi người con gái Thơ yêu một mình dạo phố
Mệt mỏi vì giấc mộng buồn
 
Nàng đang đào bới vào quá khứ
Một chiếc bóng đen
Dài. Một tiếng thở than
Con mãnh thú vồ mồi cả khi nàng mất ngủ
 
Nàng không bao giờ hấp hối
Nàng chỉ vội
Về
 
Chúa ôi hai bàn tay của một kẻ ăn mày
Đang trải lại chiếc khăn trải giường của nàng
Sự bắt đầu của huyền thoại
Bây giờ bị lột truồng
Cùng với nỗi đau
Của ngôn ngữ bị phá thai
Không còn sinh đẻ
 
Thơ thành đàn bà
Chờ đến phiên mình trong bảo sanh viện
Uống một ngụm nước
Để bớt đi vị đắng của Thơ
 
Đâu rồi những ngôn ngữ cười như toả nắng
Cái giếng đầy ứ chữ tiếc thương
Dâng lên như nước mạch
 
 
 

Những con chữ nhảy múa

 
Đấm vào mặt Thơ
Từ một cái mail
Mà nội dung như một bức tranh biếm họa
Vẽ Thơ thành gã hề
Với một cái nhãn dán lên
Phía trước mặt Thơ
 
Bên ngoài cửa sổ
Một anh chàng bán báo
Úp mặt vào tường
Sau lưng
Lại không dán một cái nhãn nào
Để biết rằng anh ta đang đi đái
 
 
 

Tay ta là một bàn phím 

 
Và màn hình bốc lửa
Cháy cả một thành phố
Khi Thơ cười
Và viết trả lời mail
 
 
 

Bài hát

 
Mẹ không đi học
Hồi nhỏ nhà ngoại nghèo
Nên lớn lên mẹ ghét viết thư
Mẹ không biết chữ
Cho đến khi mẹ vào bệnh viện
Ký vào hồ sơ
 
Một tháng sau
Mẹ mất
Thơ khóc: Mẹ ơi con mất hết rồi
 
Thơ bắt đầu ghét chữ
Khi Thơ viết thư
Thơ gọi chữ ơi chữ ơi
Sao ngươi
Khốn nạn
Đến vậy
 
 
 

Những cuộc chơi không ngang tài ngang sức

 
Những cuộc chơi ăn gian
Những chữ bao cao su chứa đầy những chuyện lạ lùng
Khi Thơ đang
Mân mê hai bàn tay vào rãnh sâu ngôn ngữ
 
Trong lúc
Người ta đi ra khỏi phòng và khoá trái cửa
Nhốt Thơ trong đó
Và gió
Cũng bị treo lên
Trên cái móc đồ lót ở trong phòng tắm
 
Thơ im lặng
Khi biết mình cũng chẳng còn ai
Thơ nằm ngửa tuềnh toàng
Và người ta đắp lên Thơ
Một tờ báo
Với một đám chữ dày đặc
Bu như ruồi
Thấy mật
 
Tờ báo động đậy
Không phải gió
Mà là Thơ thấy
Đã đến lúc ngồi dậy
 
 
 
Trong một thời gian dài Thơ từng
thắc mắc làm sao để ngôn ngữ đùa vui
 
Cho tới lúc chúng
Leo lên đầu Thơ ngồi
Ôi thô lỗ
 
Có lẽ người ta
Sẽ vỡ bụng vì cười
 
Người ta cứ bẻ vặn mọi thứ
Bằng những lá thư
Ngôn ngữ líu lo
 
Cái lưỡi chứ đâu phải thứ mà
Người ta vẫn thường hay thiến
Bỏ
 
 
 

Thơ không muốn làm đau

 
Mấy ngón tay
Khi mân mê thịt da như đã kể
 
Chẳng có nghĩa gì khi ngón tay thò vào những chỗ
Người ta vẫn dùng cứu vớt linh hồn
Thơ đã từng
Nhằm vào chỗ ấy mà hôn…
 
 
 

Trên tường một căn phòng tối tăm

 
Thơ lấy những ngón tay sau khi thò vào những chỗ...
Rồi bôi hồ
Dán tấm ảnh người bạn gái thời thơ ấu
Ôi Thơ
Không một lời xin lỗi
 
Nàng cười rộ
Khi Thơ đi ngang qua một thùng rác không bốc mùi
Chứa đầy những chữ
 
Thơ khóc
Đôi mắt ướt
Trong tấm ảnh
Đang co giật và buồn
 
Đời sống đã trôi qua
Như dòng sông
Người ta dạy Thơ không tắm hai lần
Chỉ có thể rửa chân
Mãi mãi...
 
 
 

Thơ muốn làm một bài thơ về thùng rác

 
Vứt ra
Những thứ ít quan trọng trong đời
 
Vứt ra
Những thứ hơi quan trọng trong đời
 
Vứt ra
Những thứ rất quan trọng trong đời
 
Chỉ có thơ không có tiền để vứt
Thơ lại gần nghe người ta hét: Cút đi!
 
 
 

Thơ muốn chết

 
Chết khi đang sống
Hay sống khi đã chết
Thơ quá mệt
Ngôn ngữ chơi trò bóp dái không đau
 
 
 

Nhưng Thơ không muốn chết

 
Nên Thơ phải xin lỗi
Thơ phải nhận là mình bị shock
Mình hơi hoảng hốt
Mình rất nhột
Thơ phải bò cách xa bọn họ
Họ thấy Thơ không ổn
Họ muốn Thơ phải sợ hết hồn
Họ hỏi Thơ có thấy OK không?
Họ làm gì Thơ cũng phải thấy thích
Mà nếu không thích Thơ cũng không làm cứt gì được
Họ bảo Thơ thua rồi
 
Bây giờ Thơ lại muốn chết
Thơ khóc
Ôi trời ơi trời ơi
 
 
 

Chỗ trú ẩn của những chữ: ăn xin và ăn trộm

 
Ký ức của lửa
Người canh giữ những linh hồn
Sứ giả của sức mạnh
Người đập vỡ các tượng thần
Ký ức bất tận về những người đản bà gánh nước
Ca ngợi những cái đẹp
Tạo ra những mê lộ
Cho Thơ
 
Đi theo phải bật ngửa
 
Lúc này Thơ cởi quần áo và treo lên móc
Phủ kín xuống cái đầu hói của bọn lái buôn
Trong ngôi đền chữ nghĩa
Sự ẩm ướt rịn trên trán của trần nhà
Lướt qua trên khuôn mặt Thơ còn ngái ngủ
Và Thơ đánh mất nơi mình trú ngụ
 
Bây giờ người ta vẫn thấy những xác chết nhợt nhạt
Khi bước vào ngôi đền
Loã lồ
Vang rền
Kỷ niệm
Về một trận đại dịch
Không có vaccine gì có thể ngăn chặn
 
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021