thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đêm, những chữ rơi ra và vỡ...
 
 

1.

 
niềm vui
khi em ngồi vào lòng
nhiều khi
em làm đổ ly nước cam
lên hai ống quần
mà cả tuần
tôi mới giặt
 
sau đó, em đi đâu
không ai biết
chắc là em không quên
chỉ là em mệt
 
châm một điếu thuốc
khói lang thang
như ngày xưa tụi mình hay đi bộ
 
quán Gió bây giờ có nhiều âm thanh
không im lặng ngày xưa
phía dưới bàn còn nghe tiếng nói
của du khách và mưa...
nhưng bài hát đã bị bóp nghẹt
không gian bị bóp nghẹt
chỉ
còn
lông mi của tôi
bị ướt
nước cam
cả tuần
giả vờ không hết
niềm vui...
 
 

2.

 
bài thơ
nó không thể viết theo cách này
ngay cả khi em bay
đâu mất...
 
như lạc vào rừng
không tìm thấy gốc cây
như thể
trái đất suốt đời quay
lơ lửng
 
như giấc mơ
của một thị trấn chỉ toàn nói dối
của một ngọn thác chỉ biết rơi
có người bị vỡ
như trái đất tụi mình từng muốn đổ
ba phần tư nước mắt vào cái gàu
múc nước
ở đâu đâu...
 
sau
đó chúng ta trôi dạt
gặp một lưỡi dao cạo khổng lồ
của ông nhiều râu
cứa đứt
cái cổ họng háo hức
của từng
người
 
cái vết thương
mà tụi mình cứ tưởng
là con ong
chích...
 
 

3.

 
những em bé nằm bú tay trong khoa Sản
nơi
sữa mẹ thênh thang
thơm cả hành lang
bệnh viện
 
mùi thơm
làm cả hành lang mê sảng
ngón tay của bé
 
chợt thèm một chút cà phê
một muỗng nhỏ
nhỏ nhỏ nhỏ
pha vào thế giới những ngón tay
đang ngủ say
mà ngoài hành lang những ông bố loay hoay
không làm sao
hiểu được...
 
 

4.

 
Chúa không chỉ tạo ra con người trần truồng
Ngài còn tạo ra quần áo
người đẹp vì lụa...
 
cả khi con người thích coi phim sex
và vẽ nude
Chúa vẫn làm thêm mũ
và giày dép
 
cả mấy ông cũng phải cẩn thận mặc quần
áo vào
mới dám đi mê gái
và hôn...
 
cả Archimedes trần truồng
vào phòng tắm phát hiện ra lực đẩy của nước
cũng chỉ một lần
các nhà khoa học sau này luôn luôn
mặc quần
và áo...
 
thơ được viết ra từ những người mặc quần áo
vì sợ ở truồng
thơ thành hư ảo
đọc không ra
 
khi chết đi
người ta bay lên trời
không chỉ mặc quần
áo, mà còn mũ và khăn choàng
 
một người đàn ông ngồi uống rượu ở vỉa
hè, vẫn phải mặc quần áo
mới dám ngước nhìn Thiên Chúa ở trên
cao
 
Chúa ôi
sao Ngài không tạo ra người đàn ông trần truồng
để chúng con khỏi cần mua quần áo
cả tóc râu
khỏi cần cạo
cái mẽ ngoài
giờ đang mùa hạ giá
sau khi bị cuộc đời
chơi lén
nốc-ao...
 
 

5.

 
thơ tự do
nhưng không có tự do
muôn đời nó
giả vờ
mất vần
còn
chữ...
 
 

6.

 
làm sao bài thơ đi qua bờ cát lún
không để lại dấu chân
người ?
 
như bóng ma
chúng ta đi qua
không dám
nhìn
cái bóng của chính chúng
ta...
 
một quý ông say rượu
hỏi: em vẫn
còn thích chứ?
 
dạ, dạ, vâng ạ
em vẫn còn
sướng. ai sương cho sáo
sao móc ngón tay
loay hoay
với bờ cát lún
không dấu chân
người...
 
 

7.

 
tà áo dài của bạn
có phải là hơi thở mỗi sáng
để đánh thức thịt da?
chúng ta hãy đi bộ
tôi sẽ chỉ cho bạn nơi
chúng ta điểm tâm
nơi
trên ngọn cây hát rong
như bài thơ
chúng ta gieo vần
với một dao động của những người
ngẩn ngơ rồi hát
khi bài thơ đến
chúng ta hãy đi sâu trong bóng tối
dưới tán cây hát rong
chúng ta
ôi chúng ta
sẽ làm cho các thiếu nữ chưa chồng
đỏ mặt...
 
 

8.

 
trái tim nàng quá nhỏ
nó chỉ là một lỗ đen
sâu
hút
linh hồn của tôi
tút lút
bên trong những mạch máu
nàng
làm nó đau đến vô cùng
vì thời gian
có bao giờ dừng lại
 
mãi mãi
nó sợ
như quả trứng
non
mềm
ngày xưa ta làm rơi
vỡ
 
 

9.

 
tạm biệt, tạm biệt...
khi nàng bỏ đi
bàn tay tôi vẫn còn nắm chặt ngón tay
đeo nhẫn của nàng
 
tôi đóng cửa lại
nhìn nó
một vết thương
chảy máu
khi tôi cố gắng cầm máu
hít thở sâu
giữ lại những nước mắt nóng
và nụ cười nham nhở của tay hàng xóm
 
căn phòng đôi mắt buồn
như đống lửa trại ngày ta đốt lá
cháy
và ngồi xem khói màu vàng
trước khi nàng
bị bình minh làm
biến mất...
 
 

10.

 
bài thơ nói chuyện với cơn gió, suốt cả đêm
vừa viết thêm một dòng, gió lùi lại
nó lắc đầu
làm bài thơ sợ hãi
như cái cây lúc lắc trong đêm
 
không đứng im như cây, cơn gió
bỏ chạy vào rừng
làm cái bóng
mờ
xa
 
nhưng bài thơ nói gì với cái cây?
hay chỉ những câu chuyện chiếc lá
rơi ra cái chết
 
cái lá
che lại một thứ tế nhị
chỉ rơi ra khi nàng ngủ
câu chuyện của sương mù
cái lưỡi liếm vào
giấc mơ
tiếng ho khan
cả hai cùng sặc khói...
 
không ai biết
chiếc lá chỉ nói
những lời của gió
nó không thể bao gồm
tiếng hét
hay cơn thịnh nộ
 
nó có thể là
hình phạt
mà bài thơ
phải hứng chịu
vì đã lỡ
không yêu...
thơ ác quá, không thương em...
 
 

11.

 
nếu mặt đất bất ngờ dâng cao
nàng sẽ bước lên đám mây
ngồi giặt áo bên dòng Ngân lấp lánh
các thiên thần phải nắm
chặt váy của nàng
không thôi đi lạc
 
tất cả mọi vết bẩn trên áo quần, nước sẽ rửa trôi
khôn nguôi
một linh hồn
vớt ra từ giếng Cổ Loa
ngày Mỵ Châu rơi ra
từ đám mây
xuống đất
 
mỗi bóng người di chuyển như bóng ma
bình minh tiếng gà
trở thành điềm báo
một ngôi sao (hình như là nàng)
không rơi thành thác nước
mà nhẹ nhàng
khi so với gió
 
chân trời bị đẩy lùi
cho nàng làm dây phơi
quần áo
 
người đàn ông của nàng
khôn ngoan không đi qua
vì có một gã ngồi hút thuốc phía xa
chờ nàng phơi đồ
mãi vẫn chưa khô
 
đố bạn vậy bài thơ
bao nhiêu lần phơi đồ
bao nhiêu bộ quần áo
có mấy người đàn ông?
 
 

12.

 
bây giờ, đôi khi
bạn có thể nghe
bài thơ cả ngày
di chuyển
múa may
 
và bạn cũng nhìn thấy
bức tường rêu đầy
mảnh vụn
ký ức như một con búp bê
bị hỏng
 
chẳng ai thèm nhớ
bài thơ
như bạn chạy ngang
kêu vang
 
bây giờ người ta chỉ hô khi nhà bay lửa cháy
 
 

13.

 
bài thơ viết tiếp lên những dòng kẻ chấm
..................................
................................................................................
....................................................................
...........................................................
hay câu chuyện của dịch giả ngồi tưởng tượng?
nằm hấp hối bên các định nghĩa
 
và nó biết
ngay cả sự phá vỡ ngôn ngữ
từ những bài phát biểu bất động
cho đến lúc, cơn mưa
trở nên mất bình tĩnh
quá khứ đã bắt đầu
 
Mẹ có thể đã không biết
vì sao bài thơ chết
thay vì nằm hôn mê vài tuần lễ
 
cái cách hít thở từ từ
những ý tưởng bỏ chạy
chỉ có gió có thể nhìn thấy
những thứ chúng ta còn mắc nợ
bao nhiêu là
tiền
nhiều
như lá mít
ít như mùa thu
im ru xương máu...
 
cái chết
với tốc độ của một đám cưới
cô dâu bị đánh cắp
đất nước chạy từ độ không đến tận zero
ô hô,
rõ ràng nó không bị đánh bại
khi tử thi một người đàn ông
trôi sông lạc chợ
nhập vào cơ thể
của bài thơ
 
làm thế nào mọi người cùng nhau chơi trò đào kho báu?
phải có kẻ bị bơ vơ
nên bài thơ
thành đứa trẻ lang thang
từ dòng kẻ chấm thẳng hàng
trên trang giấy
như tiếng vọng lên ngôi mộ
giọt nước mắt bên bàn thờ
bài thơ
như không khí tiến về phía cửa sổ
sau nhiều năm cánh cửa để mở
mà linh hồn vẫn sợ
bài thơ nói:
- nó đã rời khỏi cửa sổ
chạy ra nghĩa trang vượt quá tốc độ
chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy nó
một lần nào nữa...
 
đừng ai khóc
chẳng qua là cơn mưa
chưa giải thích
vì bài thơ
dù có điền thêm vài dòng kẻ
cũng không có gì khác
so với phát
súng, ân huệ cuối cùng
 
không ai biết làm thế nào
để mở bài thơ
hay cánh cửa của cái chết
ai cũng hỏi: cửa đâu?
ở đâu là cánh cửa?
cánh cửa là gì
cánh cửa gì đâu
thiên đường đâu
ở đây toàn địa ngục
những gương mặt nát nhàu...
 
 

14.

 
tôi biết rằng, ngày mai, sau khi tôi nằm xuống
bạn sẽ đặt hoa hồng trên mộ của tôi
 
ồ, làm sao bạn không nghĩ
về những gì bạn đã
và đang làm bây giờ
bạn tịch thu bao nhiêu là sách
của tôi và bao nhiêu người khác
sao bạn không hội thảo luôn về mai thảo
và võ phiến
cung tích biền phan nhật nam
duyên anh du tử lê
hay bạn bắt mọi người phải xếp hàng
nắng chang chang như bùi chát?
 
chính bạn lôi tôi vào chỗ chết
giờ bạn ngồi bên ngôi mộ, đau buồn
 
bạn có nghĩ
bạn đã lấy của tôi chiếc nhẫn cưới của Chúa
và nồng nhiệt tặng lại mấy cái hoa hồng
héo rũ
trong tiệc cưới của tôi?
 
bạn có nghĩ
tôi không bao giờ muốn chết
cũng không muốn ngồi xem bạn chết
 
kể từ khi chúng ta không còn biết sợ
nhưng biết tha thứ
không ai có thể giành chiến thắng
theo cách như vậy
 
bây giờ là bao giờ
sao bạn cứ chờ
chơi trò cái chết?
sao bạn vẫn còn hận thù
sao bạn vẫn cứ chiến đấu
với cả mấy cái gai
nhọn buốt của mùa thu?
 
 

15.

 
nếu em không lấy
anh thì anh
sẽ chết
 
cô gái cự tuyệt
và sáu
mươi năm sau
chàng
trai chết thật
bỏ lại nhân dân
vỡ mật...
 
 

16.

 
những con chim
hát trong chuyến bay
săn mồi, ăn uống và ỉa
 
tôi nhìn vào sải cánh của con chim
cho đến khi
nó mất hút
 
ô, làm thế nào tôi như một con chim
bay, bay, bay
hát, hát, hát
và ỉa, với niềm vui
mà không bị người
ta, cười cười
đông la
tây mắng
nam gào
bắc chửi
tôi
một đứa làm thơ
ngơ ngơ
mù mờ, ở dơ và kém văn hóa...
 
 

17.

 
một nhà thơ bị SIDA hay giang mai
điều ấy cũng bình thường vì ông hay chơi gái
 
chỉ có điều ông không còn sức
đề kháng
cho những câu thơ
của mình
 
nơi những cái cây và bóng tối hòa vào nhau
bóng tối
làm những câu thơ tru lên như tiếng kêu của chó
 
Chúa không quên ông
người qua đường không quên ông
chỉ có nền y tế công nông
nghĩ mãi sao ông không chết?
 
sự chờ đợi cái chết
với ông luôn luôn là quá muộn
 
ông muốn tất cả cúng ta sẽ cùng vui chơi
cùng nhau vác máy tính lên sân khấu tham gia hội thảo
mọi người cùng tê liệt
trong căn bệnh truyền nhiễm
từ một người mù
vẫn nghĩ mình đang dẫn đường cho người khác
 
ông giả vờ không biết nổ súng
thu hồi 200 m2 đền 500 chai trong khi cấp lại 70 m2 nộp 600 chai
nếu biết điều thì sẽ chia hai
 
nhưng ông biết ban đêm
là để uống rượu vang và chơi gái
 
một đứa trẻ im lặng
vì nó biết tất cả
nó biết ông đang cứu đất nước thoát khỏi tình trạng vô sinh
những bài-thơ-trẻ-em
đang thời kỳ suy dinh dưỡng
với những ký ức bị xóa
cây gậy người mù
chọc mãi trên đường những cái lỗ
và ghế ngồi cho những cái mông tàn tật
mọi người bây giờ phát rồ vì đọc sách quá nhiều
nên không còn ai nấu ăn
tất cả phải thành nhà văn
vừa ăn vừa nấu...
 
những bài-thơ-đứa-trẻ-thông-minh
chỉ còn biết tử vong
 
cũng có người qua đường
vì sợ bị nhiễm trùng
những ý nghĩa mới
họ đi bộ
không quen với đôi giày
như ông không quen dùng hai bao cao su
đã thủng
 
nhưng
họ không tha thứ cho những người mù cứ chọc gậy
làm hỏng cả vỉa hè
 
các bài thơ đi bộ
đã sẵn sàng
trên hai bàn chân trần
nóng bỏng
của thơ...
 
 

18.

 
thơ làm được gì
khi hạnh phúc bỏ ra đi?
chúng ta cứ không có gì
không có gì quý
giá
không có gì
không có gì
cả. chỉ có
trẻ em đói
lả...
 
tại sao chúng ta cần thơ
như nó
luôn luôn cần nghe
tiếng chim
và nắng
 
nắng
bằng cách nào nó giúp chúng ta
từ bỏ
những bài thơ
mà chúng ta đã viết?
 
rằng trong mỗi cánh cổng của thiên đường
có một cánh cổng
bị bài thơ
nổi điên đập vỡ
 
vậy tại sao chúng ta cần thơ?
 
khi một vết nứt xuất hiện
một bóng tối ngu ngốc
chúng ta cùng nhau viết xuống những chữ đẹp nhất
và mơ hồ
nhưng tàn ác
đó không phải cuộc chiến
của hai người anh em
 
vậy thơ để làm gì?
 
nó có thể làm người qua đường dừng lại
để nghe chuyện chúng ta?
hay vùng đất của gió
có nhờ thơ để thổi chúng ta bay
ra khỏi địa ngục?
 
vậy tại sao
chúng ta lại cần thơ?
 
hay bây giờ chúng ta chỉ cần anh chàng lái xe
kiêm nghề gọi điện thoại
không phải gái gọi
mà là rủ những nhà thơ
khi có yêu cầu
lơ mơ
và nhậu
 
đất nước
đang lắng nghe thơ như lắng nghe mưa
đêm nay
mưa
gần như là thơ
điều này gần như
giọt nước mắt rơi
và Mẹ bị vỡ
 
gần như
mây bay
gần như
gió nhớ
gần như
quên
gần như là
bài thơ còn đỏ lửa
lần nào, nhớ không?
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021