thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Nơi ngày đông gió thổi [20/21]
 
Đã đăng: [1] | [2] | [3] | [4] | [5] | [6&7] |
[8] | [9] | [10] | [11] | [12] | [13] |
[14] | [15] | [16] | [17] | [18] | [19]
 

Hai mươi

 
 
Em đã kể cho anh nghe một câu chuyện. Em biết. Không lạ lẫm gì với những trải nghiệm của anh. Nhưng buổi trưa này khi hai tiếng kính coong vang lên đâu đó như tiếng chuông gọi cửa. Tâm trí em đã sáng bừng trong một đau đớn lịm người. Bỗng dưng em thấu rõ tất cả. Em nếm trải cảm giác tê bại đó như thể máu đang chảy thoát khỏi cơ thể em, và những thớ thịt dần lạnh buốt. Khoảnh khắc đó lâu như một đời người. Em biết. Chưa bao giờ em hiểu anh và hiểu rõ về cuộc đời này. Em đã luôn nghĩ rất đơn giản. Có thể em đã thất bại rồi. Em không ao ước nắm giữ nhưng em hướng đến sự sẻ chia. Chúng ta đã làm điều đó. Nhưng giống như những ngọn gió. Điều chúng ta giành được đôi khi là những chiếc lông nhím đôi khi là sự buốt lạnh.
 
Trong em hiển hiện rõ rệt một ngọn đồi. Nơi không mấy ai lui tới vì quá nhiều bất trắc.
 
(Có một con nhện đang lơ lửng trước em. Một con nhện màu sữa đục nhỏ nhắn. Mày mang tin gì đến vậy? Nhện ơi!)
 
*
 
Người đàn bà đó đã ngồi xuống xoã bung mái tóc và duỗi dài đôi chân như thể vừa đi qua một chặng đường xa xôi.
 
Nàng dõi cái nhìn xuống tít xa cuối những đợt cỏ xô như sóng. Mùa này những lau trắng ven đồi cứ quẫy lên ngời ngợi.
 
Dưới kia là ngôi nhà. Nhỏ và xa xôi như không thực. Người đàn bà biết rằng nếu muốn nàng có thể lại được quay về. Và trong tích tắc sẽ lại đứng ngay trong căn bếp đó. Căn bếp nhỏ có cái cửa thông thống gió. Mỗi lúc nấu ăn nàng đều phải khom khom dùng chiếc lưng của mình che ngọn lửa cứ chực bạt đi tứ phía.
 
Quãng đường từ ngôi nhà đó lên đỉnh đồi này quá xa. Người đàn bà đã đi qua bằng một sức mạnh bền bỉ không sao lý giải nổi. Nếu buộc phải ngược đường ngược lối có khi nàng không còn đủ sức để đi lại từ đầu. Nhưng nếu muốn, nàng biết, nàng có thể ngay trong tích tắc được trở về trong căn bếp của mình.
 
Nàng thì thầm. Ngày của chúng ta đã hết. Thật khó khăn biết bao. Thời gian đặt trước chúng ta những giới hạn chật hẹp. Nhưng dẫu thế nào cũng chẳng thể đứng yên. Đứng yên cũng là một cách thoả hiệp với cái chết.
 
Kìa những chim đang nhảy nhót, những gió đang trôi, những mây đang tan chảy, những hoa đang ném bỏ mùi hương. Có loài nào đứng yên mà tồn tại? Tất cả đang lên đường cùng thời gian trong giới hạn của mình. Ra đi, cho đi là sống.
 
Người đàn bà đó đã ngồi xuống duỗi dài đôi chân trên ngọn đồi bất trắc. Ngày cuối đông trời sâu xanh hun hút. Câu hỏi đã đặt ra rồi. Con bài cuối cùng đã tung ra rồi. Có thể điềm tĩnh. Có thể hoảng loạn. Nhưng không còn gì để nghĩ ngợi nữa. Không còn gì để tự vệ nữa. Tất cả không phải để phân định thắng thua mà để kết thúc cả một cuộc sống chết.
 
Khi câu hỏi không có câu trả lời cũng có nghĩa là câu trả lời đã có.
Kết thúc rồi!
 
 
 
-------------
Đã đăng:
 
... Buổi tối này gió nhiều như thể chúng đã mang chúng ta đến một thế giới khác, một ngày tháng khác. / Lời gió hát: Đã mang đi. Đã không để lại gì. Này hơi thở giăng giăng tơ nhện. Đã mang đi. Đã không để lại gì. Kể cả lý do để khóc. / Trong thế giới chết tình yêu có còn vang lên?...
 
... Người đàn bà nghe rõ trong rền rĩ than van trong đau đớn có cả những khoái lạc không kềm chế. Cái chết quyến rũ như một ân huệ cuối cùng, một nghỉ ngơi cuối cùng, một giải thoát cuối cùng và thật sự. / Người đàn bà khép mắt chìm vào giấc mơ để không nhận ra chính lời mình đang thì thầm. Tiếng thì thầm như tiếng cỏ mọc lan sau cơn mưa đầu mùa tháng tư Tây Nguyên: Tôi đang chết, đang chết, đang chết...
 
... Vườn ngượng nghịu. / Tôi ngượng nghịu. / Đã mệt mỏi. / Đã kiệt sức. / Đã chậm. / Đã không cùng đến kịp mùa xuân // Còn nguyên vẹn cơn mộng mị tháng giêng / Những cỏ hoa còn ủ mầm đợi...
 
... Nhắm mắt. Nàng nhìn thấy bên cạnh nàng những người đàn ông lái xe máy cày, những đứa trẻ con đi mót cà phê, những người đàn bà có đôi gót chân sần nẻ và đôi bàn tay xây xát mùa màng, những người ly hương làm thuê, những người trẻ chán chường, những ngọn gió hoang, những cánh chim theo mùa di trú, những dã quỳ bất ổn, những cỏ lau, những chiếc lá, những bụi đất, những côn trùng. Và cả người đàn bà đau nhức, người đàn bà mất ngủ, người đàn bà chết dưới hoa vàng, người đàn bà tay cắp chiếc rổ thưa, người đàn bà ngạt thở, người đàn bà thì thầm...
 
... Tất cả những căn phòng đều mở ra con đường đầy bóng lá. / Tất cả thế giới đều hát lời câm. // Em không nhớ màu áo anh. / Chúng ta không thể nhớ bao nhiêu lá cành đã chạm vào vai. / Bao nhiêu ngọn gió đã lùa bàn tay vào ngực...
 
... Em muốn bên anh trong bóng tối khu vườn. / Em muốn cùng anh nghe tiếng côn trùng tuôn dậy. // Làm thế nào để em dần mất đi mà không ai nhận biết. // Làm thế nào để em đi qua mà không lưu lại dấu vết nào...
 
... Con gián trốn chạy điều gì? Nó có ý thức cái chết chực chờ? Con người trốn chạy điều gì? Liệu có mù quáng tối tăm bản năng như con gián? Hay sự trốn chạy đó là một cách chối từ sự thật? Chối từ sự thất bại? Hay đó là lúc con người muốn sống với chính bản thân mình, với nỗi đau nhận được từ đồng loại, để còn giữ chút kiêu hãnh được chết trong cô đơn, với khát vọng hạnh phúc vẫn âm ỉ cháy trong trái tim uất nghẹn của mình?...
 
... Nơi hiện hữu những háo danh, bon chen, chụp giựt. Bằng mọi cách phải chứng tỏ sự tồn tại. (Có khi cũng không biết tồn tại để làm gì?) Bằng mọi cách phải đạt được một điều gì đó. (Có khi cũng không biết là điều gì, không biết đạt được để làm gì, nhưng cứ phải đạt được đã.) ...
 
... Có những con người như ngọn gió mong mỏi được buông bỏ được phiêu lưu. / Có những con người như ngọn gió muốn ra đi để đuổi theo một ngọn gió khác. / Có con người này là ngọn gió của con người kia. Con người kia lại là ngọn gió của một con người khác nữa...
 
... Em bảo: Hoa cà phê đang nở. Cả một vùng trắng tinh ngào ngạt thơm. Hiện hữu này luôn làm chúng ta mê đắm. Làm sao có thể chối từ? Cũng như đêm qua chúng ta không thể chối từ giọt mồ hôi mặn chát trong giá rét, khi kéo những ống nước nặng trĩu qua những gốc cà phê xù xì...
 
... Người đàn bà tóc bám đầy vẩy cá chới với bước quanh nàng, đốm lửa cháy sáng giữa đôi bàn tay bụm chặt trước ngực. Người đàn bà xanh xao đôi mắt mở to thì thào bên tai nàng những lời khàn đặc nghe như tiếng biển. Và tiếng gọi câm của nàng. Và cảm giác bại liệt của đôi chân nàng. Nàng không thể bước đi...
 
... Làm sao có thể đừng nói gì đừng nghĩ gì khi đất trời đang ở bên nhau? // Kìa đất trời đang điên dại trong hạnh phúc được yêu. / Kìa mùa màng sinh sôi tuôn dậy. Trong những chuyển động bền bỉ dịu dàng mà vô cùng mãnh liệt. Của gió. Của nắng. Của cây lá. Của bụi đất. Và của những buông thả không ngại ngần...
 
... Người đàn bà thở. / Ra đi là khát khao rồ dại nhất. Cũng là khát khao mãnh liệt nhất. Của tất cả giống loài ở xứ sở này... | ... Và vì thế mới có mùa ly hương. // Mùa ly hương. / Mùa ra đi của những đàn chim tránh rét chọn phương Nam. / Mùa của dã quỳ vàng bất ổn gửi nỗi buồn vào không gian bao la ngờm ngợp gió. Mùa của những ngọn gió lãng du, không biết bắt đầu từ đâu, không biết sẽ đi về đâu, cứ phía trước mà phi mà lồng lộn sải vó...
 
... Tiếng gõ mang khát vọng của nàng bay lượn bên trên những trái chín. Tiếng gõ theo gió mang khát vọng của nàng bay qua những rẫy nương, bay trên những đường mòn đầy bụi, bay theo tiếng róc rách của con suối. / Ra đi. / Tiếng gõ giúp nàng ra đi. Tiếng gõ mang tâm trí nàng bay lượn hân hoan bên trên những ngọn gió...
 
... Người đàn bà chăm chú dõi tìm trái đỏ trong cây. Đôi bàn tay mạnh mẽ vặn xoắn theo cành. Trái chín đỏ. Trái chín đỏ. Xoắn vặn dây thừng trong lòng bàn tay xây xát mùa màng. Trái chín đỏ. Trái chín đỏ. Rơi rơi trên tầng tầng lá khô đã bắt đầu giòn vỡ...
 
Bởi vì bông hoa độc ấy đã nở. Và nàng đã không cẩn trọng. Và mắt nàng đã choáng ngợp. Và môi nàng đã say mê. / Bởi vì bông hoa độc ấy trong phút giây đã tàn rụi. Đã biến tan như chưa hề tồn tại. Nên nàng hoài nghi ghê gớm. Chẳng biết có nên tin vào hình ảnh đã từng trong mắt. Cảm giác đã từng trên môi...
 
Thứ sáu ngày mười ba. Buổi chiều không dưng đỏ rựng như đám cháy. Gió cuồng nộ. Ngoài bờ rào dã quỳ vàng một màu gắt gỏng. Người đàn bà chợt thèm ngoại ô với những đồi dã quỳ ngờm ngợp. // Nàng thở...
 
Nàng ngẩng mặt lên trời cao. Đó là buổi sáng của một ngày đông đến sớm. Gió mang hơi lạnh chảy tràn trề nàng. / Từ đỉnh đầu. Nơi những sợi tóc lay động như những lá cây. Gió buốt lạnh tràn xuống mơn man khuôn mặt. Gió buốt lạnh tràn xuống. Tràn xuống nữa. / Trong mê đắm nàng nhìn những đàn chim xếp đặt một thứ tự rất đẹp bay hết về một phương. Nàng thì thầm bay đi bay đi. Trong những cánh vỗ kia nghe vang vang lời thoả nguyện...
 
 
--------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021