thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
thơ 1, 2, 3 & 4
 
 

thơ 1

 
có một bài thơ không có chữ, không có dòng nào, chỉ những ký hiệu @,%^&^J $$$  và được gọi là thơ cụ thể
 
trên lý thuyết con người ta có thể không có miệng (câm), không có tai (điếc), không có mắt (mù) và cũng là những con người cụ thể
 
chỉ những người không có tự do (tù) thì không thể là người cụ thể, vì ngoài việc hít thở ra, ta không còn biết gì về họ
 
và ta cũng không nên nói gì về họ
đỡ lo
 
 

thơ 2

 
có một bài thơ vì quá trớn đã té nhào ra trang giấy, vỡ tung ra những tiếng kêu, khóc, chửi bới, đau đớn... nhưng không thấy văng ra một chữ nào
 
một người tò mò lại xem, khen, chê... nhưng không nhìn kịp bài thơ (vì cũng không có chữ nào) mà tha hồ bình luận khi chỉ cầm trên tay mảnh vỡ
 
một người nữa hùa theo cũng xem, khen, chê... và trên tay cũng là mảnh vỡ (nhưng vụn và nhỏ hơn mảnh vỡ hồi nãy)
 
thêm người nữa, người nữa, người người nữa... mọi người vào hùa xúm lại xem, khen, chê... và lần này chỉ còn là những hạt bụi trên tay
 
bài thơ quá chán (mệt) nên đã bốc hơi bay
 
đi hết (thành mưa, rơi xuống một khu rừng nào đó... thành gió, cũng bay đến một đến một chỗ nào đó)
 
không ai thấy trang giấy nằm khóc oà
 
 

thơ 3

 
có một bài thơ vì cận thị (lại không đeo kiếng), nên không thấy người ta bây giờ không ai thèm nhìn hắn
người ta hát hú hù hu (âm nhạc Tây Nguyên)
người ta hát ứ ừ ư (âm nhạc dân gian đương đại)
người ta hát ò í e, a... ò í e (đương đại của đương đại hơn nữa)
.............
mọi người khuyên bài thơ đeo kiếng
(sau khi đeo kiếng)
thơ cũng leo lên sân khấu -> trình diễn
ảo giác, nhảy múa, mở nhạc... và lên cơn đấm luôn vào mặt bạn diễn
và lần này thì hắn khóc hu hu
(nên bây giờ nghe nói hắn hiền, thơ đang đi tu)
 
 

thơ 4

 
có một bài thơ muốn ngủ nhưng không nằm xuống được vì cứ nằm xuống thì người ta lại dựng hắn dậy để hoan hô
 
sau đó hắn kiếm được một chỗ nằm xuống để ngủ nhưng người ta vẫn biết được và lại tìm đến dựng hắn dậy hoan hô
 
sau đó hắn gượng được dậy và lết đến một chỗ trên sàn để nằm nhưng người ta vây lấy và tung hắn hắn dậy cũng chỉ để hoan hô
 
hắn không đứng dậy nổi, hắn suýt chết vì đói và mệt, hắn nói: “đói bụng quá chừng luôn, anh ơi...”
 
chuyện chỉ vậy (nên kể không thấy hay)
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021