thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đêm và những khúc rời Vương Ngọc Minh...
 
 

Nó chỉ là một giấc mơ...

 
trong đó sự kiêu ngạo của ta lớn
tới mức trước khi ta
biết mình phạm tội
 
với một ngón tay
quay cuồng
sau đó xoắn vào trong mái tóc
được chải rất hoang dã
 
và hét lên
cho mọi người phải nghe thấy:
ta ta ta
đây đây đây
này này này...
 
 
 

Ta có thể có ý nghĩ...

 
trong một thời gian ngắn sau khi
thơ bị hãm hiếp
 
có thể thấy
năng lượng từ bộ não của ta
rớt ra
như hàm răng giả của một mụ phù thuỷ
mà ta cứ tưởng là Thượng Đế
 
ta đặt bả nằm xuống
như một con búp-bê
biết nhắm và mở mắt
thở
& cứ reo lên như những âm thanh
của máy giặt
đang cố sức giặt đồ lót
 
ta không bao giờ ngủ
và đã làm tất cả những điều này
cho con mụ
nằm yên xuống
cùng thơ...
 
 
 

Đếm...

 
ta muốn chạy bộ quanh các toà nhà
để đếm những viên gạch
những chiếc lốp xe cũ chất đống trước sân
tràn ra ngoài bãi chứa...
 
ta muốn đếm những bong bóng
trong nước bọt mùa hè màu trắng
ta muốn đếm các thiên hà
như nốt tàn nhang trên mặt của em
ngày em còn yêu ta
 
và khi ta theo dõi dân số thế giới
em sẽ hỏi
nó có nhiều hơn những chiếc lốp xe
hàng ngày ta vẫn đếm?
 
nó có nhiều hơn
những nấm mộ ta vẫn thấy trên đời?
 
những đứa trẻ chui ra khỏi tử cung
so với nghĩa trang nam lào đường 9?
 
số lượng? số lượng?
sự sống và cái chết?
 
đó có phải là
tất cả chúng ta cùng đứng chung trong một cái xô
múc nước lên để tắm
vừa đúng số lượng
 
và nếu bạn biết đếm những con số
bạn có thể đếm đến một
bạn có một đồng
và một cái bánh bạn ăn
được lấy ra trong một tỷ người
đang chết đói...
 
 
 

Giấc mơ tan biến...

 
để quăng ra ngôn ngữ
ta đã ném hết những chữ trong tầm tay của mình
ví như hoà bình và công lý
ở nơi
mặt trời chỉ biết quay cuồng và nhảy
hô to như lửa cháy
 
cho đến ngày
mọi thứ công bằng được thực hiện
đêm rơi xuống dưới một tàn cây
mỏng, dịu dàng
mềm và đay nghiến
như em...
 
 
 

Cuối cùng...

 
bạn chạm vào
sự vắng mặt của chúng ta
từ bao nhiêu năm trước
 
hình bóng bạn đã luôn luôn có
trong giấc mơ của tôi và bạn
vẫn là lúc chúng ta gặp nhau lần đầu tiên
trước khi lòng sùng kính về Tổ Quốc phải được trả lại
cho mọi người
 
hay là tôi để cho cuộc sống của chúng ta nằm lại với nhau
ngả ra trên giường
và sau đó đột nhiên nhận ra
là các bài thơ của chúng ta
nếu gom lại thành một cuốn sách
nó lớn hơn rất nhiều
so với những điều chúng ta từng nghĩ...
 
 
 

Đêm trắng...

 
cái gì làm ta khó khăn hơn
món quà? sự đểu cáng?
ánh sáng là mong ước của ta?
hay chính là bóng tối?
 
đất nước gần hay xa hơn khi đã hoà bình?
ta gần như không thấy
chỉ biết đang nổi lên trong đêm
một bầu trời màu trắng
mây như những nếp nhăn
xót xa vầng trán Mẹ
 
bóng tối như mối tình của một con quạ
bỏ ta và biến mất
 
những bài hát, những bài thơ
nhưng ta không bao giờ còn nghe hay nhìn thấy:
như cánh đồng này, bầu trời này
và cả mây bay
ngày Tổ quốc hình như không còn bình tĩnh...
 
 
 

Bài thánh ca không ai còn nhớ...

 
ta cảm thấy sự hiện diện của nó
không phải tít trên cao
mà ngay trong đêm thánh
đá sỏi lăn dưới chân mình
 
bài hát là âm thanh của nỗi buồn
hay niềm vui đã tắt
tiếng chuông mềm đi
như ta say rượu
 
trong căn phòng như ma ám
như vần điệu của các nhà thơ kiểu cũ
làm ta ủ rũ
ớn và buồn
 
từ trong đêm
linh hồn ta phải nghỉ ngơi một chút
trước khi bước vào trong một Đài Phun Nước
ngày chúng ta ăn mừng sự vĩnh viễn của hoà bình
hoà bình như dòng suối chảy
làm ta bật khóc
vì thẳm sâu
vì có nhau
vì mất nhau
vì nỗi đau...
 
ồ rồi cuối cùng chúng ta lại phải học cách chịu đựng
những gì mà con người phải chịu đựng
chịu đựng chịu đựng chịu đựng
trước khi không còn chịu đựng được nữa
vì họ đã chết
 
hoà bình! hoà bình!
một mai có hoà bình
bao nhiêu người cùng nín thở cầu nguyện
cùng hát trên những xác người
 
cho đến ngày họ bỏ Nước, ra đi...
 
 
 

Cơn điên nhẹ...

 
mỗi người nên có một cơn điên nhẹ
nhà thơ nói
để khỏi phí một đời trai trẻ...
 
buồn nhất là gần như không ai
chịu nghe
 
mỗi bài thơ sẽ là một âm thanh cho bạn
dù không hoàn toàn tỉnh táo
nó có nghĩa là nỗi đau
khi một nửa bước chân của bạn
không dám ra đi mà luôn ngập ngừng quay lại
vì sợ hãi
 
quay lại
như ngôn ngữ lặp lại
bên bờ vực
làm bất kỳ nhà thơ nào cũng thấy tức
ngực
 
và mọi người cũng nên có một cơn điên nhẹ
để viết những điều không thể viết
nó lớn lao hơn những thứ quà tặng
giải thưởng hay nhuận bút
 
nó nhiều khi là nỗi nhục
được gỡ bỏ khỏi gương mặt nhà thơ
như y tá gỡ tấm băng đầy máu ra khỏi vết thương
ngày ta xuất viện...
 
 
 

Thơ hay là một cái gì đó...

 
các nhà thơ hay là các nhà gì đó
những người cả thế giới cứ tiếc nuối
vì hay làm ngôn ngữ rơi
như nước mắt
 
ngôn ngữ mềm đi thêm một lần nữa
vang lên thê lương
ngày em bước vào một hội trường
cởi giày giẫm lên những bụi gai đang cháy
 
mọi người nhìn đăm đắm
vào những bụi gai đang cháy vàng như hoàng hôn của chính nó
cuối cùng là sự náo động
rung chuyển và đổ vỡ
bụi gai làm ta nhớ
hình như cái lưỡi chó chết của em...
 
ta cố hết sức đặt thơ trong lồng ngực
có vẻ như linh hồn ta run rẩy hơn một chút
màu vàng buốt nhức
của những con chữ, những giai điệu
của ta bị cắt bỏ
trước khi nó được phát hành
thành màu xanh
và bị phá huỷ bởi một cơn gió...
 
 
 

Tù binh chiến tranh...

 
nhà thơ là những tù binh chiến tranh của ngôn ngữ
nhưng lưu ý là số lượng nhà thơ đang tăng
nên ngôn ngữ cần
xây thêm nhiều nhà giam mới
 
trong đêm. nhà thơ dán những con tem lên bài thơ của mình
chầm chậm và chắc ăn khi đội mũ bảo hiểm
chạy xe ra quầy bưu phẩm
 
sự mờ nhạt của con tem
như màu sắc nhạt nhoà trong bóng tối
nơi có một người phụ nữ đang ngồi khâu lại chiếc cúc áo của nhà thơ
bị rơi...
 
ngón tay của nàng
đẩy cây kim xuyên qua lần vải lót
như ý nghĩ nhà thơ
xuyên qua trang giấy
xuyên qua ngôn ngữ
xuyên qua biên giới các quốc gia
thành bài ca
mà âm vang của nó
nghe như lời hứa
ngày nhà thơ lên đường ra trận
đánh nhau
và trở về thành một tù binh
của cuộc chiến tranh
mong manh với chữ...
 
 
 

Nếu không sợ nhà thơ sẽ đổ nợ...

 
phải đủ thời gian mới có thể sợ và buồn
chỉ có nhà thơ Vương Ngọc Minh không biết sợ
vì nồi cơm reo sôi và nụ cười con nhỏ
sẽ tắt đi nếu nhà thơ việt nam không biết sợ và buồn
 
cả với thơ ta cũng phải nghi ngờ
sợ hết thảy những điều không đáng sợ
 
dù giọt nước mắt nhà thơ
rớt trên đất nước nặng hơn một triệu mảnh vỡ
của trái tim
 
em hãy nhặt lên những gì còn lại
đừng khóc
chúng ta cần tồn tại
trong một thế giới có quá nhiều sự khốn nạn mà không ai dám cãi
 
mọi thứ kết thúc với một lưỡi dao
cứa chảy máu những gì còn lại
hy vọng của chúng ta
 
là không hy vọng vào những phụ âm nào dám đứng thẳng lưng
chỉ là chơi dại
những nguyên âm phải viết uốn cong
lải nhải
ngày em kiệt sức
 
con chữ bất lực
nhìn vào cái đầu cúi xuống
của nhà thơ
đang van xin một giấc mơ
từ nhà nước
dù đang nằm chàng hảng giữa sàn nhà
vẫn phóng mắt nhìn canh giữ
bầu trời bao la...
 
những nhà thơ đang sợ chết cha
sợ đến mức không dám nói là mình đang sợ...kkkij
 
 
 

Có lẽ đã quá trễ, hay còn ai sẽ đến với anh...

 
thật là đơn độc
rồi cũng có khi bạn đến
gọi to tên một kẻ vắng nhà
lớp bụi trên cầu thang gác
ngửi một mùi khác biệt
 
nhiều người đã khóc vì một tin nhắn
của một thằng đần
khuyên những điều giẻ rách
 
chỗ bạn đứng đang tụt xuống
một hố thẳm
của kẻ vực sâu muốn cứu kẻ trên bờ
 
hình như mọi thứ đang bắt đầu gọn ghẽ
một thước phim trên tiviaZSW
cái bắt tay chào
khi bạn đến lúc cả nhà đang ăn tối
cái đau lòng của một kẻ đi hoang
đang kiếm lối về
vì bên ngoài trời bắt đầu lạnh
 
cả những tiếng ho
của những người sắp chết
trong phòng cấp cứu mất điện
 
có lẽ. đơn độc
người ta không còn biết phải làm gì
ngoài việc cắm đầu vào đọc
trên báo những dòng tin vào mùa ân xá
không phải lễ vu lan
đừng ai thắc mắc
sao thiên chúa không giáng sinh vào thế kỷ 21 này
không phải vì không còn trinh nữ
 
không có gì. không có gì
đời sống đầy ắp những thứ làm ta xúc động
thế giới vẫn tuyệt vời
trừ mọi thứ đang rơi vào địa ngục...
 
 
 

Sự thật...

 
và chúng ta luôn phải theo đuổi nó
giống như hạnh phúc
sẽ không bao giờ chịu dừng trò chơi lại
 
ngay cả khi câu thơ bắt đầu bị ăn mòn
như axit ăn mòn kim loại
nhà thơ cũng phải
theo đuổi, theo đuổi
sự thật, sự thật...
 
gió có thể di chuyển một chút
trong khu vườn rất lạnh
nhưng nhà thơ chỉ có sức mạnh
khi đi tìm sự thật
dù sợ vỡ mật
 
bởi không như thế làm sao chúng ta còn có thể nói
những câu chuyện bình thường với nhau...
 
chúng ta phải nói ngay bây giờ
vì không còn gì chắc chắn về sự tồn tại của các con chữ
đang mệt mỏi như chiếc kim giây
tích tắc những điều không ai dám giải thích
 
nhà thơ là sự vượt lên
của những con chữ
dù nó tích tắc hay chớp mắt nhanh như cắt
 
và chúng ta trở thành hiện tại
khi chưa kịp quên quá khứ (*)
chúng ta phải nói ngay bây giờ, đó là
sự thật chính là sự thật
và sự sợ hãi chính là sự sợ hãi
 
như khi chúng ta bỏ nhau
chỉ một mình em chạy trốn...
................
(*):
 
những ngày này
tháng 4 làm nhớ
những người anh thường trở về trong chiếc hộp dài
dán kín
bạn bè đứng nhìn
bịn rịn
để Mẹ biết người ta đã dán những chiếc hộp ấy cẩu thả như thế nào...
 
 
 

Có một chữ “nhưng” đang lênh đênh trên biển...

 
khi chúng ta tìm kiếm về quá khứ:
"rừng vàng biển bạc đất phì nhiêu
nhân dân dũng cảm và cần kiệm
các nước anh em giúp đỡ nhiều..."
 
và bây giờ thơ nghĩ về biển bạc:
 
nhưng biển mang lại cho ngư dân chúng ta tất cả
roi điện, dùi cui, tịch thu ngư cụ
hút hết dầu, đổ hết nước ngọt
dắt thuyền về giam
giữ người làm con tin cho đến khi chúng ta
chịu nộp tiền chuộc lại chiếc thuyền
trống rỗng
 
và sau đó lại chuẩn bị cho lần ra khơi mới
với nỗi lo thắt lòng của người vợ
với một đống nợ
và sự ngơ ngác những đứa con thơ...
 
biển cũng bị chấn thương như những vết thương trên mặt đất
một vết cắt thật sâu trên biển như vết cắt của lịch sử
đứt đoạn quyền được rơi nước mắt
khi những người ủng hộ ngư dân
trên bờ
cũng bị bắt
 
nên toạ độ trên biển cũng bị mất tập trung
như đức tin bị mất
nếu bạn có la bàn bạn vẫn bị lạc
vào mênh mông bát ngát 16 chữ
vàng
dĩ nhiên quý hơn bạc
biển ơi...
 
bạn hãy đánh thức một giấc mơ
hay cái nhìn thoáng qua đầu tiên của thế giới
khi bạn cứ tưởng rằng bạn có thể có bất kỳ những gì bạn muốn
bạn cứ nghĩ biển của quê hương
nhưng khi người ta nói rằng biển của phía bên kia
bạn phải hiểu mình còn một quê hương khác
 
nhưng người ta nói với bạn
biển vẫn còn trong những làn sóng
đang vỗ vào chân những khu resort
bạn vẫn được quyền nhìn và ngắm
chỉ không được vào tắm
vì sóng biển bây giờ cũng không phải của bạn
 
bạn đừng nghĩ là mình khốn nạn
vì bạn vẫn còn mặt trời
cháy nắng trên da bạn
khét nồng trên tóc bạn
chói chang trên mắt bạn
như ngày xưa chân lý chói qua tim...
 
 
 

Người ta lớn vì chúng ta quỳ xuống...

 
Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình...
 
nhưng khi Mẹ quỳ xuống, chúng ta nhận ra lời cầu nguyện
khi Mẹ quỳ xuống, chúng ta nhận ra giá trị của nước mắt
chúng ta nhận ra tiếng khóc
có thể đầu của Mẹ hơi ngước lên hoặc cúi xuống
có thể đầu Mẹ rơi
mắt Mẹ dù mở hay nhắm
 
nhưng đó chính là lời cầu nguyện cho những lời cầu nguyện
bạn có biết không?
hay bạn chưa bao giờ có một người Mẹ?
 
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021