thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ai có quyền được khóc
 
buồn cười rồi chửi đổng. Đù má nó!
ba trăm năm sau ai là người khóc nhà thơ vĩ đại?
có thằng nhà thơ cấm những thằng nhà thơ
lũ chúng bây không có quyền khóc Nguyễn Du
duy nhất chỉ có mình tao được khóc!
[có thể là họ hàng mấy đời với Tố Như tiên sinh?]
cho nên nhan nhản khắp cùng
đĩ ngày nay nhiều đến nỗi người ta không cần phải nhìn
để phân biệt là đĩ rày hay đĩ hạng sang
cũng không cần phải suy nghĩ tại sao cho thêm mệt
mười lăm năm giang hồ lưu lạc
quy cố hương Kiều cảm thấy sống trên đời này không có gì
phải xấu hổ và tủi nhục
chính vì vậy, nên dám mở miệng nói: “chữ trinh còn một chút này...”
cóc cần phải biết hảo hán, anh hùng hoặc bọn cùng đinh khố rách
miễn sao kiếm được tiền là trên hết
mẹ kiếp! Cứ mãi đổ thừa do hoàn cảnh này nọ kia
đù má nó. Chỉ tại ông trời sinh ra quá nhiều quỷ hơn con người!?
thì hãy cứ hô hào những từ chương thơm như [cứt]
hỡi những thằng nhà thơ không có quyền được khóc
cứ thoải mái ngô nghê căng hai mắt nhìn những thằng điếm
đang làm cha thiên hạ nói chuyện... đã rồi
không thể nào biết được
tại sao tao như con chó ghếch mõm sủa vầng trăng
có một lần tao gặp mặt Nguyễn Du
không nói một lời, lão quỳ xuống chắp tay cúi lạy đất, trời ba lạy
rồi cưỡi hạc bay về đâu [?]
tao đứng ngẩn ngơ nhìn muốn khóc
 
TN tháng 5/2010
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021