thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
và như những cuộc đi... [5]
 
 
 
 
đá và đá, sống trong đá chết vùi trong đá...
 
 
như ngôn ngữ bị mắc nghẹn
lưỡi cuốc của người đàn bà vấp vào núi đá
không phải chôn vùi một quốc gia
mà chỉ mong vùi vài hạt ngô
sau cơn mưa như mèo đái
 
không nghiêm trang kim tự tháp
không hùng vĩ ăngco-vat
đá ở đây lăn chỏng chơ
lơ ngơ
nằm bên đường với cỏ
làm thành di sản buồn
 
đá vằn vện dấu vân tay người
vằn vèo mồ hôi nước mắt
ngoằn ngoèo ngày xưa chữ viết
châm biếm chú chim non cố bay
rồi rơi như người tù tử hình
vỡ sọ
 
*
 
đá tai mèo
không meo meo
chỉ nghèo nghèo
cắn vào gan chân người
truyền đời chảy máu
 
*
 
ở đâu cũng một màu đá xám
vây quanh nhà
kê thành giường
xếp thành chuồng ngựa chuồng bò
ò ò ọ ọ o o như người nói ngọng
đứng bên lò nấu rượu
hun khói mênh mang
một màu đá xám
 
yêu nhau thì nấp bên bờ rào bằng đá
gọi tình tình chạy đuổi tình tình theo
bắt vợ sau một đêm cưỡi ngựa
chạy một hơi mẹ vợ gọi không thưa
vậy mà đá suốt đời giữ lễ
 
sống thì đục tay mình vào đá
người chồng nín hơi, vỡ phổi
thi kiếp người với kiếp đá. chỏng chơ
người vợ đổ từng gùi đất
một ngày một mét vuông
hai ngày hai mét vuông
...
năm ngày năm mét vuông
...
đến khi đủ một khoảnh ngô
hai vợ chồng nhìn nhau nước mắt
 
chết đào xuống vài phân thì gặp đá
không phải gặp giấc mơ
thôi đành đắp đá lên
một đống đá một phận người
nhiều đống đá nhiều cuộc đời
thổi một hơi tiếng khèn buồn
người ta có thể vĩnh hằng bằng nhiều cách
 
*
 
có những kẻ không thở nổi không khí vùng cao
do phổi của họ không phải làm từ đá
có những kẻ không chịu nổi cái lạnh vùng cao
do da thịt của họ không phải làm từ đá
cả những kẻ không chịu nổi sự thật ở vùng cao
do tâm hồn của họ không xanh như đá
 
đá ở đây là mơ
mỗi sáng dậy mơ giữ nguyên phận đá
đá ở đây là ánh mắt
nhìn em ngày yêu nhau
đá ở đây là tai
đêm nghe tiếng mưa rơi thác đổ
trong tiếng khèn gọi tình
hay gọi hồn người quá cố
đá hát bài khèn lúc bình minh
hay chiều rồi quên lãng
những dấu chân đớn đau ngày bách việt
đêm thiên di
từng có thời ngủ vùi vào thuốc phiện
từng có thời mê lú
đá làm quên làm nhớ
giữa hai bên bờ bến một đời người
 
đâu có phải con ngựa trong rừng
phải dùng dây mà buộc
đá tự do. tự lo
đi thôi. những con đường hai bên đá lở
ai có con tự mang địu mang nôi
người sống với người
chia nhau núm vú sữa
đá lênh đênh những cuộc đời
dạy ta mềm mỏng
 
*
 
đá chết đi trước mắt người
hồn ma đá lăn theo ngày im lặng
trong tiếng khàn đứt giọng lão thầy mo
tay cầm xẻng xúc từng muỗng đất
chết đi sống lại rã rời
đỉnh núi thành đỏ sẫm
một bóng đen lăn thành đêm tối
mặt trời nóng sôi trong ngực
như kẻ thù đó thôi...
 
đá cõng người trên vai
kiêu ngạo ngang tàng khinh bỉ
tiếng khèn làm mưa làm gió
bước ra đường chạm núi chạm mây
gặp cái chết trước khi phải chết
thiền trước khi thiền
giật mình một tiếng lá rơi
con đường rơi xuống vực là con đường hạnh phúc
không thể ngồi than thở mãi
nhưng cười lại thành nước mắt
xót xa. như chuyện đã rồi
 
*
 
đá vùi chôn những chủ nghĩa quốc gia
tự tin, vô ý thức
đá vùi chôn những thứ văn chương
làm bằng ngôn từ giả danh, gián đoạn
 
đá xây nên những cửa khẩu thuế quan
thu tiền và máu
đá chặn bước chân phiến loạn dọc con đường
mòn như lịch sử
 
lịch sử
làm đá muốn chết
trên những ngọn đồi khốn khổ
những người anh em
tuổi mười bảy bây giờ lên gấp mấy
ác ngày xưa giờ ác hơn gấp mấy
mộng miên man là mây phủ lưng đèo
đã bám vào sự sợ hãi
nghĩ mình không hợp lòng dân
đã chống chọi với gương mặt tự tin, gượng gạo
một nghĩa địa không hoa
tự mình cờ đèn kèn trống...
 
chảy mãi đá thành hòn sỏi
những vốc phù sa buồn
đá có thể làm chỗ dựa nghỉ chân
nhưng không thể là chỗ dựa đi tìm công lý
khi kiện củ khoai
đá thành con kiến. bé tí
màu đen
 
*
 
vì lẽ gì đá chuẩn bị chiến tranh
khi người lính chưa quen canh toạ độ?
như một nhà văn chưa biết dấn thân
đứng ưỡn ngực như một cô gái điếm
õng ẹo bên đường
tưởng ai đi ngang cũng muốn chết
 
đá rồi cũng mệt
như một bệnh nhân nghèo với căn bệnh xơ gan cổ chướng
giai đoạn hơi muộn
 
không phải bi thảm hoá
mà là khát vọng
không đâu không đâu đá ơi
không đâu không đâu đá ơi
không đau không đau đá ơi
đau không đau không đá ơi
những phận đá rã rời
ăn trên đá chết vùi trong đá
những tảng đá có mùi da thịt
thối rửa trong cái nóng
và trong câu chuyện kể
bên bờ sông, dưới đáy vực
những cái tên, những người dân
nhân nhân dân dân nhân nhân
lại những người nói ngọng
không phải chủ nhân
đang nát tan dưới màu đá xám
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021