thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Chiếc đồng hồ treo và pho tượng | Con tắc-kè lặng lẽ | Hồng nhạn | Một đường
(Diễm Châu dịch)
 
CHIẾC ĐỒNG HỒ TREO VÀ PHO TƯỢNG
 
Chiếc đồng hồ treo thì thầm một điệu buồn cũ kỹ màu rêu,
Chiếc đồng hồ treo trỏ một ngón tay quyến luyến về thế giới ở bên ngoài cửa sổ.
Trong lúc nó tích-tắc, ở bên ngoài cửa sổ một bông hồng dần dà tàn úa trong ánh hoàng hôn,
Trong lúc nó tích-tắc, một vì sao từ chân trời rụng xuống.
 
Chiếc đồng hồ treo thì thầm một điệu buồn cũ kỹ màu rêu,
Chiếc đồng hồ treo trỏ một ngón tay quyến luyến về pho tượng ở trên bàn.
Trong lặng lẽ, pho tượng phô bày vẻ mặt xinh đẹp và tinh khiết,
Trong lặng lẽ, pho tượng trả lại chiếc đồng hồ treo một nụ cười lạnh lùng.
 
 
CON TẮC-KÈ LẶNG LẼ
 
Thức dậy từ một bài thơ
Cái âm thanh lướt đi hãy còn lởn vởn ấy
Là một con bướm đêm bay nhởn nhơ
Quanh căn buồng đóng kín.
 
Đồng nghiệp nó đã hãi sợ bay đi
Duy mình nó còn phất phơ trong mộng.
 
Con tắc-kè kia rình chờ nó đã từ lâu
Chầm chậm di chuyển vào vị thế tốt –
Sau khi tiến lại gần thêm một vài lần nữa
Con tắc-kè phóng tới mau lẹ và lặng lẽ.
 
Vì sao đó tôi thốt ra một tiếng kêu đau buồn,
Cảm thấy mình bị vướng mắc giữa lòng thực tại.
 
 
HỒNG NHẠN
 
Chúng ta còn sống sót. Chúng ta vẫn phải bay
Hoài hoài trong trời bao la,
Nhẫn giới lui dần mãi mãi quyến rũ chúng ta.
Chúng ta sống. Chúng ta luôn luôn theo đuổi,
Cảm thấy đã gần chỉ để thấy vẫn còn ngoài tầm tay.
 
Trời vẫn là trời mà tổ tiên chúng ta đã bay qua,
Rộng lớn và trống rỗng như một lời khuyên không thay đổi.
Chúng ta có cùng những chiếc cánh như tổ tiên chúng ta,
Dẻo dai trước gió, bấu chặt lấy một ý chí,
Rơi rơi trong một cơn mộng ác không cùng.
 
Mờ mờ giữa đất đen
Và trời, không đáy, xanh thẳm,
Nhẫn giới nằm trước mặt
Và quyến rũ chúng ta.
 
Chúng ta sẽ chết chầm chậm trong khi theo đuổi, chúng ta sẽ chết
Trong ánh tà huy lạnh lẽo lạ xa. Chúng ta phải bay
Giăng ngang cõi minh mông vô bờ bến,
Như những cánh lá lẻ loi trước gió,
 
Trong lúc mây chập chùng
Lạnh lùng theo dõi chúng ta.
 
 
MỘT ĐƯỜNG
 
Những gì lên là trời, vượt thoát.
Những gì xuống là sóng dập, suy đồi và hư nát.
 
Một đường phân chia thế giới :
Mi bị bỏ lại ở giữa,
Trôi giạt.
 
Thức dậy từ một giấc ngủ sau trưa
Một cánh nhạn săn lùng thế giới.
 
Mi là một hạt bụi
Giữa trời và đất
Tìm một chỗ qua đêm.
 
-------------------------------------------
PAI CH’IU (hay Pai Ts’ieou) sinh năm 1937 tại Đài-trung, Đài-loan. Là một trong những cây bút chủ lực của LI thi xã từ những năm 1960... Đã cho xuất bản nhiều thi tập trong những năm 1960 và 1970. Bài đầu dịch theo bản Pháp văn của Patricia Guillermaz (1962); các bài sau, theo các bản Anh văn của Yü Kwang-chung và Nancy Ing & Norma Liu. (DC.)

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021