thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Năm bài thơ
 
Bản dịch Hoàng Ngọc Biên
 
 
 
DMITRI PRIGOV
(1940-2007)
 
 
 

* * *

 
Dưới trần gian này cái gì phân biệt chúng ta với con quạ?
Ấy là con quạ nó phân biệt chính xác
Đâu là cái sống đâu là cái chết, và nó giải thích:
Cái chết nó ở kia kìa, nó là công việc của ta.
Hay là tôi làm quạ?
Tôi chán ngấy
Mấy cái trò rối rắm trên trần gian này rồi
 
 
 

* * *

 
Lénine bảo Trotski:
– Anh ra nhà ga
Giữ cho ta một vé!
Trotski ra nhà ga
Ông đặt mua một vé
Nhưng Staline trút cơn
Giận lên Trotski:
Anh làm cái gì thế?
Tại sao lại phải ra nhà ga
Và giữ vé
Cho một kẻ vô danh
Tại sao?
Hả?
Chính trị là nghệ thuật của cái có thật!
– Nhưng đây là Lénine, anh ấy bảo tôi
– Lénine nào? Ta không quen.
 
 
 

* * *

 
Pouchkine leo lên lưng ngựa
Và không biết sau đó phải làm gì
Thế là người ta đi tìm tôi đây
Nhưng không may là tôi không bị thộp
Thế là người ta chộp Dostoïevski
Mọi chuyện bắt đầu từ đó, và giờ thì
Lỗi đổ cho ai đây?
 
 
 

* * *

 
Bọn trẻ chạy chơi trong vườn
Nhưng không có đủ sức quay trở về
Một kẻ nào đó trông vừa lạ vừa đẹp
Không chịu để cho chúng đi
Chúng tôi vội vàng chạy tìm chúng
Và giờ đây chúng đã mọc râu mép
Râu cằm và tóc bạc trắng
Và giờ thì chính chúng
Không chịu thả cho chúng tôi về
 
 
 

* * *

 
Tôi đứng giữa bầu không khí tươi mát của đêm
Ngày đã rạng đông, tôi vẫn còn đứng như thế
Nhưng đột nhiên nỗi âu lo xâm chiếm tôi
tôi ngước lên không trung và tôi nhìn thấy
trên đầu tôi Thượng đế đang chết
Đẹp biết bao
Và tôi thấy tôi cũng thế
Tôi cũng đang chết
Bởi vậy mới nói
 
 
 
---------------------
Dịch từ bản tiếng Pháp của Hélène Henry-Safier [ba bài đầu] và của Christine Zeytounian-Beloüs [hai bài sau] trong Anthologie de la poésie russe contemporaine 1989-2009, Bacchanales no. 45, Éditions de la Maison de la poédie Rhône-Alpes, Février 2010 [288 trang]
 
 
 
------------
Đã đăng:
 
Bốn bài thơ  (thơ) 
Một con đại bàng bay lượn bên trên mặt đất / Có phải tên nó là Stalin? / “Tất nhiên là không, tên nó là đại bàng / Còn Stalin thì không bay trên trời”... | Tôi đây, một gã nhà thơ bình thường cứ cho là vậy / Có điều là do cái thất thường đột ngột của số phận Nga / Tôi phải đóng vai lương tâm quốc gia... | Khi tôi nghĩ về thơ, thơ từ đây nên sống như thế nào / Tôi hiểu ra là những người đồng thời với tôi lẽ ra phải yêu mến tôi hơn Pushkin... | ... Này này mi, hỡi mảnh đất quê hương của ta! / Mi giam giữ ta ở đây để làm kẻ hát ca / giữa con quạ và người chết... [Bản dịch Hoàng Ngọc Biên]
 
Ngày xưa thời tôi tình cờ sống ờ Kaluga / Tôi say mê một phụ nữ người Kaluga // Trong người nàng có sức mạnh vĩ đại của con người / Nàng thường bế tôi trong hai cánh tay... | Ai cũng biết rõ là ta có thể sống với nhiều người đàn bà và cùng lúc trong tâm hồn ta ta chẳng phản bội một ai / Như thế làm sao có người trên thế gian có thể hiểu chuyện phản bội Đất Mẹ?.. | Vào thời cổ xưa chúng ta đã biết / Rằng con người mạnh hơn cái chết / Nhưng vào thời chúng ta đây, hãy tin tôi đi — / Hắn còn mạnh hơn cả cuộc sống... | ... Bởi cái đẹp, dù sao, cũng không phải là kết quả / Của cái sự nổi tiếng có thể có của bạn / Còn sự nổi tiếng thì là kết quả / của cái đẹp,và cái đẹp sẽ cứu vãn!... [Bản dịch Hoàng Ngọc Biên]
 
Thượng đế đọc lướt qua cuốn sổ bộ đời: / “Ta sẽ dứt kẻ nào đây?” ngài suy nghĩ. / Người ta nghe được một tiếng kim khí trên trời / Và mọi người lao về nhà như lũ chuột... | ... Nhưng bạn là người dễ hiểu đối với họ / Từ bất cứ bên nào. Và từ bất cứ bên nào cũng không cắt nghĩa được. / Bạn là người đứng giữa, bạn không thuộc bên nào / Thế nên người ta không hiểu bạn được – hoặc là hiểu khác... | ... Khi tôi còn trẻ và tôi chơi đàn / vĩ cầm giữa một đại sảnh rộng lớn / một con chuột từ đâu phía sau bò ra / và trườn mình lên trong ống quần của tôi / gặm dần cái bìu dái run rẩy của tôi... [Bản dịch Hoàng Ngọc Biên]
 
Chín bài thơ  (thơ) 
... Sống trong đất nước mình tôi thấy tôi chịu không nổi / Mà đất nước tôi quả thật không phải là nơi dễ dàng... Đất nước tôi quả là độc hại cho trái tim tôi / Nhưng tôi cũng thế thôi, tiện thể xin nói ra, / Chắc hẳn tôi cũng làm hỏng một cái gì đó của đất nước / Nhưng nó là cái gì? Không rõ ràng lắm... | Ở quầy Hội quán Nhà văn / Một tên Công an đang uống bia... Chung quanh hắn mọi thứ đều trống và sáng rõ / Và nghệ thuật muôn màu muôn vẻ của họ / Không còn có nghĩa gì trước sự hiện diện của tên Công an... | ... Tất nhiên tôi sẽ vẫn có thể tránh / Chuyện rửa bát đĩa, nhưng người ta bảo tôi: / Bát đĩa là đồ dơ: vậy thì làm sao / Có thể nói về tự do trong những điều kiện như vậy... [Bản dịch Hoàng Ngọc Biên]
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021