thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Chưa phải ngày cuối cùng
 
Một ngày tân cảng
Nghìn nghịt xe nghìn nghịt người
Dựa vào một đôi vai phía trước
Ảo ảnh một núi đá có thể rơi vào một ngày không định trước
 
Giấc mơ vẽ vời như những chiếc bóng
Rơi tõm vào một giác quan nào đó
Không chờ đợi dư ba sau một ngày mai mang hình dấu hỏi
Tóc rụng một vài sợi
Niềm vui không phân biệt nỗi buồn
Thảng thốt và hoang hoải sợ những điều sẽ vuột mất
Vất vưởng như trước một ngày mai
Dù chẳng kịp cười, giọng cười xẻ núi
 
Trở lại cuộc sống bình thường
Đồng sàng mà dị mộng
Con đường không ánh sáng, le lói những đom đóm lập lòe tưởng tượng
Ngày tân cảng cuốn hút dòng người vào vòng xoáy trách nhiệm
Con thoi chính mình và mai một những đam mê
Đôi bàn tay chạm vào nhau, ngổn ngang vô số hoài nghi có thật
Bí mật có phanh phui?
Rồi tự phỉ báng vào sự hèn nhát vô nghĩa
 
Trưa tân cảng mang con người vào khói bụi
Vào sự thiếu kiềm chế của hai-mươi-tư giờ nhân bản
Khẽ khàng quay lưng như sợ tâm hồn vỡ tung
Chẳng muộn màng cho những khát khao
Nhưng vẫn thấy kiệt sức nếu bắt đầu lại những đấu tranh thần thánh
Muộn phiền vì đói ngủ đêm qua
Thử sống một ngày thiếu vắng niềm tin
Mà thấy khó khăn như không còn hơi thở
 
Đó là ngày bắt đầu, và sẽ không bao giờ kết thúc
Bám chặt vào những giọt nước mắt rơi ra từ những nụ cười
Vào giác quan
Vào núi đá
Vào bóng đêm
Vào những tù túng mê mải
Vào sự vĩnh hằng vòng vây định mệnh
Vào vòng ràng buộc sắp đặt lý tính
Hụt hơi vào cái quan có nhiều chọn lựa
Thấy chùng chình một niềm tin yếm thế vô hình
Và rẽ trái.
 
Ngày mai tân cảng
Cứ tưởng sẽ bình yên như vốn có
Ngày có một ranh giới
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021