thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ONLAI... BALÔ [chương 10]

 

[chương 1] - [2][3] - [4][5][6] - [7][8][9]

 

10.

 

Trời sập tối thì chuyến xe cuối năm ngược rừng cũng chạy tới thị xã Nả Hoang.

Đây cũng là bến đỗ chót.

Cậu phụ xe dựng cổ dậy. Trong xe chỉ còn hơn chục hành khách. Cô gái Xí Oắn Vi Bằng Tươi đã biến mất. Chắc là cô xuống ở một ngã ba nào đó trong khi gã ngủ.

Thằng bạn Thổn Mừ cụt chim đã đứng đón ở cổng bến. Cao to. Đầu trọc. Áo bông sù sụ. Tẩu thuốc dài ngoẵng phun khói mờ mịt. Bàn Kì Páo cười hô hố.

“É me cậu. Cũng trọc đầu a.”

Đó là câu chào thay cho ôm vai, bắt tay.

Choàng vào cổ thằng bạn Thổn Mừ cái khăn len sặc sỡ. Bốc phét.

“Vợ ta gửi quà cho cậu đây.”

“A ha. Cám ơn. Chiều nay vợ cậu gọi điện cho ta những nhiều lần cứ hỏi thăm cậu đã lên đến nơi chưa. Nó sợ cậu bị rét lại đau cái bao tử. Vợ cậu tốt lắm. Có vợ sướng thế.”

“Sướng cái mả mẹ mày. Vợ. Của nợ. Toa lét.”

“Cái gì. Mót đái a?”

“Không đái.”

Kéo nhau ra ngồi quán nước chè chén ngay bên đường. Không uống nước mà rượu. Hai bát rượu tổ bố. Đụng bát chứ không phải chạm cốc. Thị xã Nả Hoang lạ mắt gã rồi. Chen chúc khấp khểnh nhà xây hai tầng ba tầng. Đèn xanh đèn vàng đèn tim nhố nhăng nhấp nha nhấp nháy.

“Về xem nhà mới của mày.”

“Nhà trống hoác như nhà ma. Có đếch ai nấu cơm cho đâu mà về. Tao dẫn mày đi ăn đặc sản núi rừng rồi đi công đoạn ba cho thích thú. Đưa ba lô đây tao đeo hộ.”

“Mày bảo dấm cho tao một em Máng Ka xinh lắm hả?”

“Muốn mười em Máng Ka xinh đẹp cũng có.”

Nhà hàng trương biển hiệu đặc sản núi rừng thịt hươu thịt chồn vênh ngay sườn dốc. Cũng bàn cũng ghế cũng bia cũng rượu cũng quầy bếp lừng lững mù mịt bốc khói chẳng thua kém nơi nào. Hai đám khách đang ngồi chồm hỗm ầm ĩ nhai nuốt nhậu nhẹt. Chủ hiệu ria mép mắt chuột cuống quýt vẫy khăn chào mời Bàn Kì Páo như tiểu đệ chào đại ca. Thằng bạn Thổn Mừ cụt chim trợn mắt.

“Có bắn được con chồn đực nào không.”

“May quá mà. Thợ săn vừa xách tới hai con.”

“Đâu rồi?”

“Em xả thịt rồi.”

“Thịt mèo chứ gì?”

“Ôi trời ơi. Em đâu dám lừa đảo anh Páo”

“Ta có khách quý dưới xuôi lên chơi. Mày không được gian dối.”

“Vâng. Không gian dối. Mời đại ca dẫn khách lên lầu.”

Đúng là thịt chồn. Toàn nạc. Săn thịt. Vị ngọt của thịt thú hoang trong rừng không thể lẫn được. Rượu gạo nương men lá. Thơm ngái. Ăn uống phè phỡn. No chướng bụng. Mặt đỏ phừng phừng. Đắt lòi tói. Thằng Páo vứt ra cả đống tiền không thèm lấy mấy ngàn lẻ còn thừa.

“Bây giờ ta đưa cậu đi hát ka ra ô kê nhé. Hát chán rồi đi công đoạn ba zịt gái non Máng Ka Mườn Nhùng Thổn Mừ. Được chưa”

“Thôi mà. Để ngày mai. Ta mệt rồi. Ta buồn ỉa. Về nhà cậu. Ta muốn xem nhà mới.”

Thằng Páo gật đầu.

“Thế thì thôi”

Nhà mới của Bàn Kì Páo ở gần cổng chợ. Nhà hai tầng. Cửa sắt sơn đen kéo ra kéo vào loảng xoảng. Một đống bao tải méo mó chất ngất. Chẳng biết có cái gì bên trong. Bàn Kì Páo kéo gã lên tầng hai. Không giường không chiếu. Thảm len con chim công. Trải khắp buồng. Ti vi. Dàn máy nghe nhac. Tủ lạnh. Gương soi. Tất tật đều mác đơ in Trung Quốc. Say quá. Lần vào toa lét. Thằng Páo thét oang oang bên ngoài. Cậu ỉa thoải mái. Ta đi có việc hay lắm. Ta đi đây. Về ngay thôi mà. Vừa ỉa vừa nôn. Và ngủ trên chậu ỉa. Ngủ ngồi.

Nửa đêm. Choàng tỉnh. Ai đã khênh ra đặt nằm ngon lành trên thảm len chính giữa phòng. Gối bông rất êm. Đỉnh sọ giật nhoi nhói. Mắt nhắm mắt mở. Thằng Páo ngồi bó gối ngoẹo đầu ngáy ầm ầm ở góc phòng. Cạnh thằng Thổ cụt lù lù một đống chăn bông thỉnh thoảng lại cựa quậy.

Mệt quá lại ngủ tiếp.

 

[còn 13 chương]

 

 

-----------

Đã đăng:

Hôm nay đọc Mác Kẹt. Không thể nhớ nổi. Cái gì buồn buồn với cô gái điếm nhỉ. Chính xác. Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi. Tiểu thuyết in hàng triệu bản. Một con đĩ non 15 tuổi và một ông già hơn 80 tuổi... (...)
 
... Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi chọn bãi đậu trên mảnh sân phập phồng ngay dưới cái lỗ rốn nhỏ xíu sâu hoắm. Bãi đáp tuyệt vời (nhưng hơi láo). Dính líu đến tên tuổi một ông kễnh! Văn học giả dối khôn thế. Đồ ranh ma... (...)
 
... Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi vất lăn lóc trên giường. Em vô tình bỏ quên. Quyển sách thoang thoảng mùi nước hoa rẻ tiền không có thương hiệu trộn lẫn một thứ mùi... một thứ mùi riêng biệt... (...)
 
... Trong mơ... đôi khi lại nghe thấy tiếng hú hoang vu từ rừng thẳm vọng về. Không phải tiếng hú thú rừng. Không phải tiếng hú người. Cũng không phải tiếng hú ma quỷ. Có ma quỷ không?... (...)
 
Đêm ngày mai rồi đêm ngày kia, đúng hẹn, ta (Zê) lên mạng đợi chát. Chát với cái con tiều. Em gái sinh viên kiêm gái gọi nghiệp dư cho ăn no thịt thỏ... (...)
 
Gần trưa xe đỗ lại một quán ăn bên đường thiên lý. Cũng loè loẹt cờ đuôi nheo bảng hiệu xanh đỏ tím vàng. Một tấm biển quảng cáo to tướng ngất ngưởng bia chai Con Hổ nhăn nhở ngoác miệng cười... (...)
 
Trong trí nhớ xa xăm vật vờ chuyện cổ tích ấu thơ bản Nà Cốc là vùng rừng núi tâm linh lờ mờ mộng ảo. Hổ già mồm thối hoăng ngang nhiên giữa trưa đập đuôi nằm ngáp dài trên đỉnh dốc. Sông rừng tím ngắt... (...)
 
... Thào Yêng lặn xuống ôm xốc ta rồi nổi lên. Ta chỉ he hé mắt nhìn. Khi hai chân vừa chạm lòng hồ thì vòng hai tay bất ngờ siết chặt lấy vòng bụng của cô gái Thổn Mừ rồi há to mồm đớp ngay lấy cái đầu vú xinh xắn đỏ hồng đang cương lên trong làn nước nóng... (...)
 
... Đêm đó ta thức trắng. Thào Yêng cũng thức trắng. Lửa bếp lập loè soi bóng hai người chập chờn trên vách... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021