thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ĐI.COM [1]

 

Một nửa trái đất bị bao phủ trong bóng tối sợ hãi. Mỗi ngày lại có một tin đồn mới về sự xuất hiện của “ĐI.COM”. Chưa ai dám khẳng định là mình đã nhìn thấy “ĐI.COM”, nhưng tất cả các chính phủ, các phương tiện thông tin đều không thể trấn an dân chúng thoát khỏi sự hoang mang. Không ai giải thích được hiện tượng có những nhóm người tự quây quần với nhau vào ban đêm dưới một lá cờ màu đen vuông vức, gào rú như những kẻ lên đồng, khi chính những người này cũng không biết họ đã làm gì vào đêm hôm trước. Lúc đầu, người ta cho rằng đó chỉ là sinh hoạt của một nhóm người dị giáo. Nhưng tiếng gào rú của họ mỗi ngày một lớn, đến khi không một ai không nghe thấy tiếng gào rú ma quái ấy, thì người ta tin rằng một thời kỳ mới của con người đã thật sự bắt đầu. Hiện tượng này khởi phát từ Hồng Kông, sau đó lan nhanh vào lục địa Trung Hoa, rồi toả ra tất cả các cộng đồng người da vàng trên thế giới, tạo thành một ma trận chuyển động bất tận từ Đông sang Tây, từ Bắc xuống Nam. Đó là năm 2055.

Quán cà phê là một cái lồng kính trong suốt được xây trên mặt hồ và quay vòng theo chiều kim đồng hồ. Cảnh quan thay đổi từ một gốc cây si chằng chịt rễ đến một cao ốc lừng lững xám xịt chắn ngang tầm mắt, tiếp theo lại là một dòng chuyển động của những xe cộ đầy sắc màu. Tốc độ quay của quán chậm vừa đủ để người ta nhận thấy sự dịch chuyển mà không bị chóng mặt. Người đàn ông đầu trọc nhưng có bộ râu rậm trắng phơ cất tiếng hỏi bà lão ngồi đối diện:

— Em nhận được thông tin lúc 8 giờ chưa?

— Rồi.

— Anh có cảm giác đêm nay tới lượt mình.

— Em sẽ ở với anh cho đến lúc đó nhé.

— Ừ.

Nhắp một ngụm cà phê không đường, mùi cà phê thơm ngát, người đàn ông bảo:

— Anh sợ mình cũng không tự kiểm soát được.

— Dường như các nhà khoa học đang nghiên cứu một phương pháp phân thân để con người có thể tự quản lý theo nguyên tắc đối kháng. Bà lão nói.

Người đàn ông thầm nghĩ không ai có thể giúp được mình.

— Cái tai hoạ lớn nhất của con người là đã tin vào khoa học.

Bà lão cười:

— Chẳng lẽ anh lại muốn đến Himalaya vào trong các hang động của mấy ông đạo sĩ?

— Tất nhiên là không. Điều mà chúng ta đã đánh mất là niềm tin vào chính mình.

Cảnh quan vẫn không có gì thay đổi, từ một dòng xe cộ đầy màu sắc đang chuyển động đến một cây si già rễ chằng chịt, tiếp theo là một cao ốc xám xịt lừng lững, một dãy phố có mặt tiền giống hệt nhau bán dưỡng khí. Người đàn ông chăm chú nhìn khuôn mặt bà lão dưới một lớp kem chống ô nhiễm. Tuy không có một vết nám nào, nhưng đôi má béo phị của bà đang xệ xuống. Đa số khách trong quán đều im lặng. Người đàn ông hỏi:

— Tại sao em không căng da mặt?

— Anh vẫn quen với khuôn mặt tròn trĩnh của em mà phải không?

— Ừ.

— Em không có ý định sẽ thay đổi bất cứ điều gì trên thân thể mình.

— Cũng không nên cố chấp vậy.

— Thật ra em vẫn hài lòng với mình, cả với sự thay đổi của thời gian.

Người đàn ông cầm tay bà lão như thể ông ta vẫn cầm như thế từ mấy chục năm trước.

Năm 2005. Trong một phòng riêng của quán cà phê nhìn ra vòng xoay giao thông, tôi nói với N chưa bao giờ anh lại muốn hôn em như lúc này. Mắt của N cười và đôi môi của N dẩu ra. Tôi ngậm đôi môi ấy trong miệng. Tôi nhớ có lần đã nói với N rằng hãy cho anh hôn em, và em hãy lắng nghe, đấy có phải là điều em chờ đợi không. Lúc ấy N bảo đừng có xúi dại, lỡ tôi ghiền ông rồi sao. Thì cứ để cho anh hôn em suốt ngày đêm, tôi bảo. Đừng có xạo, ông hôn được tôi rồi ông chán, ông lại tìm người khác bảo anh muốn hôn em suốt ngày đêm. Có mà tai hoạ. Tôi cầm tay N và nói anh mắc đoạ trần gian vì em, em không biết điều ấy sao? N cười bảo để tôi đi xem tử vi đã nhé.

Thày tử vi bảo cung Phu của cô có sao Riêu, Y, lại thêm Hồng Loan xung chiếu chắc chắn anh ta sẽ là người trăng hoa, nhưng nhờ có tứ Đức cho nên không đến nỗi mất nết. Đàn ông như thế là quí rồi. Tôi cũng cho cô biết, cung Phu này có Thất Sát triều đẩu là cách của một người đàn ông anh hùng. Số cô có Vũ Khúc, Quả Tú trong Mệnh nên có thể cô không lấy chồng nhưng sẽ luôn có một người đàn ông bên cạnh vì cô có Đào Hoa, Tả phù, Hữu Bật, Khôi, Việt, Thiên Hỉ, Hỉ Thần… quần tụ.

Nhưng người đàn ông trong tử vi của N không phải là tôi, bởi đơn giản là tôi chưa bao giờ là chồng N, kể cả cho tới năm 2055. Tuy nhiên tôi tin rằng không có một người đàn ông nào thân thiết với N hơn tôi, cũng như không có một người đàn bà nào tôi yêu hơn N.

Tôi nói với N, ngày mai anh đi Châu Đốc với Tiến, em có muốn cùng đi với bọn anh không? N nói em còn một số việc phải làm, trót hẹn với người ta rồi. Hình như lúc nào tôi cũng thấy N trót hẹn với một ai đó.

Có chuyện gì vậy? N hỏi. Tôi bảo anh chỉ muốn đi chơi thôi.

Dưới ấy có gì mà chơi, N bảo. Tôi nghĩ là có, bởi tôi không có ý định của một người du lịch đi xem thắng cảnh hay hành hương Miếu Bà Chúa Xứ vay tiền làm giàu. Cho khỏi phí công, N bảo, nhân tiện anh nên tìm mua một em về cho nó phục vụ. Tôi cười, để thử xem.

Trên xe chỉ có năm hành khách. Tôi ngồi cạnh cửa sổ. Tiến ngồi cạnh một cô gái. Tôi nghĩ thế nào Tiến cũng có cách để bắt chuyện với cô ta. Và đây là chuyện cô ta nói:

“Từ hồi nào đến giờ em chỉ biết có một mình anh ấy, nhưng anh ấy đã bỏ em đi Mỹ cùng với gia đình. Em không muốn nhìn thấy những kỷ niệm cũ nên bỏ về quê sống với má. Một đêm buồn kinh khủng, em lén mở cửa sau ra đi, không cho má biết. Mà em cũng không biết đi đâu. Trời tối thui chỉ có bóng cây u dù ủ dũ hai bên con đường đất . Không biết bao lâu, em đến trước một cái cốc của một ni sư già. Thật ra, đó là một cái chòi lá. Em xin vào tá túc. Ni sư biết ngay là em thất tình. Ni sư bảo nếu em muốn dứt bỏ nghiệp chướng quyết chí tu hành thì cũng nên về báo cho gia đình biết để gia đình khỏi lo lắng. Ở trong cốc ba ngày, má em tìm được. Má ôm em khóc. Em về với má và bắt đầu từ đó ngày nào em cũng tụng kinh, một tháng ăn chay hai lần. Mà cũng lạ lắm, tháng nào em không ăn chay, lên chùa thì thế nào cũng bịnh. Không có một cái chùa nào trong Thất Sơn mà em chưa đến. Anh biết không, trên núi Cấm có một cái hang gọi là hang Mẹ Đẻ linh thiêng lắm. Ai đi qua cái hang ấy một lần thì giống như là được trời sinh lần thứ hai, vì thế người ta gọi là hang Mẹ Đẻ. Nhưng không phải ai cũng đi qua được cái hang ấy đâu. Có khi người mập đi lọt mà người ốm đi không lọt. Nếu các anh không biết đường, em sẽ dẫn các anh đi.”

Còn đây là chuyện cô gái nghĩ:

“Có thể các anh không tin những điều em nói. Cũng như các anh không thể hiểu tại sao em đến nỗi muốn bỏ nhà đi tu. Người ta chỉ có thể nghĩ tại em muốn trốn tránh nỗi buồn, hoặc muốn trả thù cuộc tình ngay trên nhan sắc của mình. Thật ra, em cũng không hề đốn ngộ vì sự phù phiếm của cái sân hận tình đời mà chỉ vì em muốn thay đổi. Em muốn sống một cuộc sống khác. Bởi vì em không thể yêu một ai khác nữa. Em không tin có một người đàn ông nào khác có thể làm cho em sung sướng hạnh phúc đến thế. Em sợ sự trống không vì mỗi khi trống không em lại nhớ đến ảnh. Và luôn luôn nhớ những lúc chúng em làm tình với nhau. Ảnh thích hôn chim em. Em cũng thích hôn cái của ảnh. Em không biết nước tiểu có chữa được bịnh không, nhưng ảnh thường bảo em đái vào mồm cho ảnh uống. Lúc đầu em cũng thấy kỳ, sau thấy vui vì em cảm thấy mình được yêu và tôn thờ. Không biết các anh có thích như vậy không. Nhưng ảnh chỉ thờ em có mấy tháng rồi ảnh đi mất. Không biết bao giờ mới lại có một người đàn ông yêu em như thế.”

Chiếc xe tắp vào quán cơm dọc đường. Tôi mời cô gái ăn chung với bọn tôi. Tôi hỏi: “Em về Châu Đốc hay Long Xuyên?” “Dạ, em về Phú Tân. Nhà em ngay trong vùng thánh địa Hoà Hảo.” Quả là may, tôi nghĩ là nên theo cô gái đến thắp một nén nhang cho người lập đạo. Chúng tôi xuống xe ở bến phà Năng Gù. Chiếc phà nhỏ vắng người sang sông. Nước mênh mông mùa lũ. Ở phía bên kia sông, những người đàn ông chạy xe ôm bám lấy chúng tôi như đỉa. Để họ cắn, cô gái ngồi chung xe với tôi chỉ vào một nhà máy xay lúa nói cái đó là của đứa em gái em và thằng chồng Singapore của nó. Tôi bảo thế có nghĩa em là chị vợ thằng Singapore, má em là má vợ thằng Singapore. Bả còn muốn làm má vợ thằng Đài Loan nữa đó, cô gái thản nhiên nói thêm.

Thánh địa Hoà Hảo dù có tiệm chụp hình kiểu Hàn Quốc và cửa hàng Internet tốc độ cao vẫn có vẻ trầm lắng và tiềm ẩn sự bất an từ năm Kỷ Mão, khi sứ mạng của Đức Thày bắt đầu được thực hiện.

Ở trong An Hoà Tự, trong lúc cô gái tín tâm khoác chiếc áo dài nâu vái lạy các bàn thờ, tôi chỉ quan tâm đến tướng mạo của đấng khai sáng và đặc biệt chú ý tới bức hình chân dung Đức Thày với đôi mắt và cặp lông mày xếch ngược, mái tóc hất ra phía sau và dài cặp mang tai. Đó là một tấm ảnh dị thường. Sau này, khi đọc sấm giảng của Đức Thày và biết ngài tự xưng là “Điên”, tôi nhận ra một bi kịch hùng tráng trong số phận của những ai xướng ngôn thần thánh.

Những kẻ điên không bao giờ chết. Đức Thày vẫn sống và làm phép lạ trong niềm tin của tín đồ. Niềm tin của con người tạo thành phép lạ. Không một tôn giáo nào không có phép lạ và con người vẫn sống nhờ phép lạ.

Năm 2055, ông lão ngồi trong quán cà phê xoay chờ đợi tới lượt mình lên đường. Chưa một ai cưỡng lại được tiếng gọi bí ẩn ấy. Không biết ai là người đầu tiên loan truyền có một ĐI.COM. Và tiếng gọi bí ẩn bắt con người phải lên đường và lên đồng chính là ĐI.COM. Nhưng chưa một ai biết thật sự ĐI.COM là gì. Những người sử dụng Anh ngữ thì bảo “ĐI” là phát âm của “D”. “D” có thể là Dragon (con rồng), Driver (người lái xe), Dreamer (người mơ mộng), Druid (đạo sĩ), Drunkard (người nghiện rượu), Drummer (người đánh trống), Dredger (người đánh lưới vét), Dread (sự khiếp đảm), Doorman (người gác cửa), Dragoon (kỵ binh vũ trang nặng nề), Dorothy (thánh nữ), Dramatist (nhà soạn kịch), Doomsday (ngày phán xét), Dominion (quyền thống trị), Dolt (người ngu xuẩn), Dodger (kẻ ranh ma), Divine (thần thánh), Dissenter (kẻ ly khai), Discover (khám phá)… hoặc có thể chỉ đơn giản là Document. Những người sủng ái truyền thống Việt lại bảo “ĐI” là khác với đứng hoặc ngồi hay nằm. Bọn rỗi hơi tán vung vít “ĐI” là tiếng gọi của các em đứng đường: “Đi không anh?”

Năm 2005, dưới chân núi Sam gần Miếu Bà Chúa Xứ ở Châu Đốc, các em cũng hỏi tôi và Tiến: “Đi không anh?” Tôi không chơi đĩ, không phải vì tôi không thích, mà vì tôi còn nhiều việc khác phải đi. Trước hết tôi cần phải đi với cô gái ngồi chung xe cho hết đoạn đường Hoà Hảo.

“Em tên Phượng”, cô gái tự giới thiệu rồi hỏi tôi: “Anh thứ mấy?”. Tôi bảo thứ ba. “Còn anh?” Cô hỏi Tiến. Tiến nói “anh con một của má anh nhưng là con thứ tám của ba anh, nên gọi là Út cũng được, Tám cũng được, Hai cũng không sao.” “Em thích gọi anh là anh Hai,” Phượng nói với Tiến, “vì em thích có một người anh lớn.” Tôi bảo “thằng này nó nhỏ hơn anh cả chục tuổi mà em gọi nó là anh Hai, gọi anh là anh Ba thì mất tôn ti trật tự, đảo lộn luân thường.” Phượng cười: “Như thế mới vui.” Cũng vui như khi Phượng dẫn bọn tôi về nhà bà dì của Phượng gần Tổ Đình của Đức Thày. Dì của Phượng trẻ và mặn mòi da bánh mật. Dì làm dâu một người gọi Đức Thày bằng cậu. Phượng kể: “Dì em nói muốn mời hai anh ở lại nhà dì em chơi, mai hãy đi. Nhưng dì không biết xưng hô với hai anh ra sao?” Tôi bảo: “Sao em không bảo dì cứ nói thẳng với bọn anh là mời hai cháu ở lại chơi. Dì trẻ hơn cháu mới hách.”

Tôi nhìn thấy tấm bằng sơ đẳng tiểu học của Đức Thày năm 1930. Phòng của Đức Thày đóng kín, không ai được quyền vào. Nhưng người ta kể đã có một người con gái đẹp nhất định đòi vào ngủ trong phòng Đức Thày giữa đêm hội kỷ niệm ngày Đức Thày đản sinh. Cô gái bảo “tôi phải vào và tôi sẽ đi giữa khuya.” Không biết bởi một sức mạnh nào mà các vị chức việc đã phải nhượng bộ cô gái. Và đúng như cô gái nói, 12 giờ đêm, người ta không còn nhìn thấy cô gái trên võng trong lúc cánh cửa vẫn đóng kín. Tương truyền, Đức Thày vẫn hoá thân thành người này người kia đi lại trên đất thánh. Tôi không bận tâm về chuyện Đức Thày còn sống hay đã chết. Nhưng tôi nghĩ đến dì của Phượng màu da bánh mật.

Tiến nói bố vợ tôi là một người Hoa. Có lần tôi nghe ổng nói với tôi về kinh nghiệm đàn bà. Ổng cho biết có một loại đàn bà rất quí, lai giữa Tiều và Miên, gọi là đầu gà đít vịt. Những người đàn bà ấy, âm đạo bao giờ cũng bót, cho dù họ có sinh con đẻ cái. Ở vùng Long Xuyên, Châu Đốc, người Tàu lai Miên nhiều hơn Việt lai Miên. Tiến bảo muốn chơi cho sướng thì hãy tìm các cô da nâu.

Tôi cũng nghe nói “da bồ quân cởi quần không kịp.” Da của N ngăm đen, tôi mong sao N đậm đà bản sắc Phi châu hay núi non hoang dại cho đời tôi bốc cháy.

Phượng bảo hai anh không ở lại nhà dì em thì về nhà em nhá.

Con đường bị ngắt quãng bởi tiếng đọc kinh ê a từ băng cassette phát ra. Những lu nước dưới gốc cây cho người khát giữa đường vẫn lác đác theo một truyền thống cưu mang Nam bộ. Phượng bảo tới mùa lễ hội vui lắm, thuyền bè các nơi chở gạo, đường, bột ngọt đến. Ai cũng được ăn.

Nước mênh mông ngoài đê bao. Nước đẹp tràn trề. Tôi muốn nhảy xuống nước. Tôi muốn phung phí đời tôi cho nước nôi của những cửa mình rộng mở. Phượng nói nhìn con nước em biết nhà em đã bị ngập rồi. Không biết bây giờ má em ở đâu. Tiến bảo chắc má em tá túc ở đâu đó. Em cứ yên tâm theo bọn anh đến Thất Sơn lập cốc tu hành, tu lạc. Phượng đấm vào lưng Tiến: “Đến nước này mà anh còn đùa được.” Tôi bảo cớ gì mà không đùa. Cứ hỏi bất kỳ một người nào quanh đó thế nào người ta cũng biết má em ở đâu. Phượng lại băn khoăn không biết bè cá nhà em có sao không. Tôi bảo cá thì cho nó về sông. Phượng bực mình nói thế còn em về đâu? Nước hoang mang thế này. Đất trôi dạt thế này. Những con cò trắng cũng không còn chỗ đậu. Phượng nói thôi hai anh đi đi. Em sẽ đi tìm má em. Nếu hai anh đến Thất Sơn thì nhớ vào núi Cấm để được tái sanh, nhưng trước đó nên đi núi Voi xem những sọ người chết.

Tôi nghĩ là Tiến đã ôm hôn Phượng khi từ biệt.

Bọn tôi thuê xe ôm ra bến phà Thị Đam. Lòng mang mang tôi nhớ những con cò lặn lội bờ sông. Tôi nhớ những cành củi khô trên sông dài. Trời chiều hắt hiu, không một ai trên ghe nói chuyện. Tiến lẳng lặng đưa máy ảnh lên ngắm. Những vầng mây xám trong khung hình trừu tượng nỗi buồn của Chúa. Tiếng máy nổ tạt trên sóng nước một âm thanh đều đều nghi hoặc. Tôi thèm hút một điếu thuốc. Tôi nhớ đến Phượng heo hút thôn dã. Và tôi chợt hiểu tại sao những cô gái lẫn lộn với cây cỏ một hôm đòi ra thành phố phấn son làm đĩ. Không hẳn vì nghèo.

 

[còn tiếp]

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021