thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
NHỮNG CHI TIẾT CẦN ĐƯỢC LÀM RÕ TRONG LÝ LỊCH TRÍCH NGANG CỦA MỘT CON NGƯỜI [chương 12]

 

Đã đăng: [chương 1] - [2] - [3] - [4]
[5] - [6] - [7] - [8] - [9] - [10] - [11]

12.

 

Một trưa Chủ nhật, tôi dọn dẹp đồ nghề, giá vẽ để xuống nhà dưới ăn cơm. Vợ tôi đã dọn sẵn cho tôi một mâm trên bàn ăn ở nhà bếp. Có tiếng xe gắn máy hung hãn rú lên ở đầu đường — không phải là xe đang chạy mà là có ai đó rồ máy lên. Tôi xuống mở cổng, định bước ra nhắc kẻ đó đừng phá giấc trưa yên tĩnh của khu phố. Em Lăn bước theo bên chân tôi.

Tôi vừa đi được chừng mười thước thì bọn cái đuôi lao tới thật nhanh. Tôi không kịp trở lui. Như mọi khi, vẫn là bốn đứa. Chúng vây tôi, ba đứa trước mặt, một đứa vòng nhanh ra sau lưng chặn đường rút lui, tôi nhận ra đứa sau lưng là Đuôi Nghèo, thằng bị tôi chụp hình tung lên mạng, lâu lắm rồi tôi không gặp lại nhưng vẫn nhận ra gã. Mắt tôi hoa lên. Nắng trưa bừng lên những đốm sao chói đến nhức mắt. Tôi nhắm mắt lại. Đầu tôi vang lên tiếng động chát chúa như tiếng ai gõ búa vào thùng phi rỗng. Tôi mở mắt ra nhìn xuống chân. Em Lăn cong người lại, lông dựng lên, bốn chân chụm lại trong tư thế sắp phóng ra vồ mồi. Nó kêu lên những tiếng grrừ grrừ nho nhỏ.

"NGAO...” Em Lăn cố phóng lên gờ tường cao thoát thân nhưng không với tới được đầu tường, vẫn còn cách khoảng hai gang tay. Nó không bám được, người dán vào tường từ từ tuột xuống. Hốt nhiên nghe tiếng gầm gừ khác lạ, tôi rời mắt khỏi con mèo, ngước nhìn lên.

BỐN CÁI ĐUÔI BIẾN MẤT! BỐN THẰNG NGƯỜI BIẾN MẤT! TRƯỚC MẶT TÔI LÀ BA CON CHÓ NGAO KHỔNG LỒ!

Đầu chúng to bằng quả bong bóng, nhe nanh và thè lưỡi và mắt và tai và dử mắt, đúng vậy, và dử mắt, và nước dãi nhỏ đầm đìa thành dòng.

Tôi choáng, nhưng không thấy sợ chúng, chỉ dấy lên cảm giác kinh tởm. Không cần ngoái nhìn, tôi biết sau lưng mình là con thứ tư, Đuôi Nghèo, nó sẽ là đứa ra đòn đầu tiên và sẽ là một đòn hung bạo.

Chúng không tấn công tôi ngay, chúng cào chân xuống mặt đất hăm doạ, lờn vờn quanh tôi để khủng bố tinh thần. Thật nhanh, con đứng xa tôi nhưng gần Em Lăn nhất phóng vụt về phía con mèo, dồn nó vào góc tường. Khi con chó ngao lao vào táp, Em Lăn lòn thật nhanh qua hai chân trước con chó, vung chân tạt vào háng nó một cú đòn độc rồi vọt lên hàng rào, mất biệt. Con chó ngao gào lên đau đớn, quay cuồng. Nó quay vòng vòng, tìm cách ngoái đầu lè lưỡi liếm vết thương — một vết rách toác ngay dái, tuôn máu ròng ròng. Liếm không được vết thương, con chó rên rỉ lăn lộn một lúc, rồi nó bật dậy lao vào tôi cùng lúc với ba con còn lại. Tôi lãnh cú đánh từ sau lưng trước nhất. Cú ra đòn của Đuôi Nghèo. Tôi ngã sấp mặt. Lưng tôi đau thốn. Tôi ngất.

 

*

 

Tôi bắt đầu nhận thức được mọi chuyện đang xảy ra chung quanh. Nhìn trên cánh tay trái có găm mũi kim, tôi hiểu mình đang được truyền nước biển, đang nằm trong phòng cấp cứu, nhưng không thể nói năng gì với cô y tá thỉnh thoảng vào xem chừng. Chỉ một mình tôi trong phòng. Lát sau, khi vợ tôi vào thì tôi tỉnh hẳn dù đầu còn nhức bưng bưng.

“Anh, anh tỉnh rồi hả? Anh thấy thế nào?” Vợ tôi hỏi.

“Anh-ổn, chỉ-mệt, nhức-đầu...” Tôi đáp khó khăn, rồi xua tay, ra dấu cho vợ rằng tôi muốn ra khỏi đây.

“Em ra làm thủ tục. Hay là anh nằm lại cho tới khi khoẻ hẳn rồi về?”

Tôi lắc đầu. Tôi muốn về.

“Vậy thì chờ bác sĩ vào khám lại và truyền hết chai nước biển đã nhé?”

Tôi gật.

“Anh có nhớ chuyện gì xảy ra không?” Vợ tôi hỏi.

“Anh-bị-chúng-nó-hành-hung?” Tôi hỏi lại.

“Anh bị đánh? Đứa nào, tụi nào đánh anh? Anh có thấy mặt bọn nó không?”

“Ừ, anh-không-nhớ...”

“Có phải bọn vẫn theo dõi anh?”

“Ừ...”

Tôi bắt đầu nhớ lại mọi chuyện, nhưng không muốn kể, vì biết rằng mình không thể nào kể lại mạch lạc, dù có kể và giải thích thì mọi người cũng không hiểu và tin điều tôi muốn nói, nên thôi. Tôi thấy được sự ngờ vực trong giọng của vợ.

“Thật vậy sao? Người ta thấy anh nằm gục ở đầu đường bèn bỏ lên taxi chở vào bệnh viện cấp cứu rồi báo cho em hay. Em tất tả chạy vào. Bác sĩ nói là anh bị đột quỵ, ngất, suýt nữa nguy vì máu không bơm lên não, hay có lên não mà rất yếu. Ổng giải thích bệnh lý gì đó nhưng em không hiểu lắm... Đơn thuốc ổng cho nè...” Vợ đưa tôi tờ giấy.

Tôi nhìn thoáng qua thấy chữ “đột quỵ” và những tên thuốc được ghi tháu, khó đọc. Tôi gật đầu cho qua chuyện. Cố gắng được chừng đó là đã quá sức, tôi buồn ngủ quá, cố nhướng mắt nhìn vợ nhưng mí mắt cứ sụp xuống.

Khi tôi thức giấc thì đã tối. Vợ tôi đã ngủ. Nàng ngồi trên chiếc ghế đặt bên cạnh đầu giường, trùm cái áo gió thường mặc để chống nắng, hai co chân lên, hai tay ôm gối. Thấy tôi trở mình, nàng choàng tỉnh, với tay qua sờ trán tôi để xem nhiệt độ.

“Bác sĩ nói không có gì nguy hiểm nữa, có thể yên tâm ra về. Chỉ theo dõi huyết áp và xem có triệu chứng gì bất thường không thôi. Anh uống chút nước nhé?” Nàng rót nước vào ly.

“Em-có-thấy-Em-Lăn-không? Nó-có-sao-không? Nó-cũng-bị-chúng-tấn-công. Anh-muốn-về-ngay...” Tôi ngồi dậy, bước thử mấy bước xem có ổn không. Tôi cử động bình thường.

“Em không thấy nó, chỉ thấy bọn mèo kia thôi. Nó khôn lắm, không sao đâu, đừng lo. Ừ, mình về. Em đã thanh toán viện phí rồi. Để em gọi taxi.”

Tôi vào phòng vệ sinh, cởi cái áo choàng dành cho bệnh nhân ra, mặc bộ đồ của mình lúc sáng vào. Lạ chưa kìa. Một vệt bẩn in hằn trên 1/3 lưng áo, tôi giơ lên, soi trước ánh đèn: dấu một bàn chân chó to tướng.

Sao mọi người không thấy cái vết ố này nhỉ? Nó có thật không? Có thật là tôi bị bọn côn đồ tấn công không? Những con chó ngao có thật không?

Tôi tự huyễn hay mọi người không thấy được điều tôi thấy?

Không, đây là sự thật. Tôi không tự huyễn. Mọi người cố tình bày ra một cái bẫy để bẫy tôi chăng? Họ muốn ám hại tôi. Tôi phải làm sao đây? Mà sao vợ tôi lại hợp tác với họ trong trò này?

Xe dừng, vợ chồng tôi xuống taxi. Vợ tôi trả tiền. Không có cái đuôi nào ở đầu đường. Tôi không thấy con chó ngao nào chờ tôi, nhưng tôi biết chúng vẫn đang rình rập quanh đây. Chúng sẽ lao tới vồ khi tôi lơ đễnh.

Em Lăn không có trong nhà. Tôi đi loanh quanh rồi lên sân thượng tìm nó. Tôi gọi nó khe khẽ rồi ngồi xuống bậc thềm lắng nghe. Không tăm tích gì của con mèo. Chỉ có tiếng gió xào xạc trên ngọn cây ngọc lan và đám lá của giàn hoa giấy. Sợ tôi lại bị đột quỵ nên vợ tôi đi theo. Tôi phải trấn an nàng, rồi hứa sẽ vào phòng ngay, thì nàng mới chịu vào ngủ trước.

Tôi lấy gói thuốc lá ở góc bàn, đốt một điếu. Rít vào hai hơi đầy phổi, tôi thấy chóng mặt. Chất khói làm tôi phê lâng lâng và tức ngực. Tôi dụi thuốc. Ý nghĩ Em Lăn sẽ đi luôn như lần trước, sẽ không về, làm tôi lo sợ đến rùng mình. Nó sẽ sống làm sao đây nếu không có tôi? Và ngược lại! Làm sao tôi có thể sống mà thiếu nó? Hồi sáng nó có chạy thoát khỏi tay chúng không? Hay tệ hơn nữa, nó đã bị bọn chó ngao bắt? Hay chúng xé xác nó rồi? Chúng sẽ giết nó thôi. Chúng sẽ giết con mèo để trả thù tôi. Như chúng đã từng giết nó để khủng bố tôi, mà may thay nó không chết. Sáng ngày mai tôi sẽ nhận được một cái hộp đựng xác nó? Hay sẽ thấy xác nó bị treo lủng lẳng ngoài cổng với mảnh giấy ghi bản án cột ở cổ? Tôi không chịu nổi ý nghĩ đó.

Sương xuống lạnh. Tôi vào phòng. Khác với mọi khi, lũ mèo đang tụ tập đông đủ trên tầng lầu, nơi lẽ ra chúng không được phép. Chúng như cũng hiểu chuyện, cả đám ngồi nhìn tôi, im lặng. Tôi phải xua tay đuổi chúng xuống nhà dưới. Tôi không đóng cửa phòng. Mơ hồ hi vọng một lát nữa Em Lăn sẽ về, sẽ leo lên giường, sẽ lăn một vòng chào tôi, sẽ rúc vào chăn với tôi như mọi đêm.

Tôi đứng giữa phòng. Nhìn vào đâu tôi cũng thấy dấu vết của sự có mặt của con mèo cưng. Người ta nói rằng căn phòng riêng phản ánh tính cách của con người sống trong đó. Trong căn phòng này không chỉ có tôi, mà còn có Em Lăn nữa. Không có nó, căn phòng trở nên hoàn toàn hoang trống, vắng lặng — không có cả những giấc mơ kỳ quái mà tôi với nó thường trở ra trở vào, với nhau.

Không ngủ lại được, tôi kéo ghế ngồi xuống. Chờ.

Tôi mở laptop, vào Facebook. Tôi gõ, rồi post một status mới: “Em Lăn ơi, bố nhớ mày, bố sợ quá, mày về với bố ngay. Bọn chó ngao chúng giết mày mất!”

Tôi click qua blog của một tay bạn chuyên đăng những tin tức chính trị - xã hội, lướt mắt qua những tin vừa được đăng: “Lãnh đạo mới của Trung Quốc muốn gì ở biển Đông?”, “Bây giờ số phận của đất nước tuỳ thuộc vào nhân dân thôi”, “Nước Nga quanh vụ máy bay MH17 bị bắn rơi”, “Quan hệ chiến lược Việt-Mỹ lớn hơn sẽ làm đảo lộn tham vọng Trung Quốc”, “Hèn nhược không có tư cách bàn về ‘Trách nhiệm lớn lao trước dân tộc’”, “Những câu hỏi trong thảm kịch MH17”, “Bí ẩn lớn nhất trong ‘di chiếu’ của Mao Trạch Đông”...

Không. Hoàn toàn không có một điều gì, tin tức gì dính líu đến tôi, đến hiện trạng của tôi!

Một mục quảng cáo bật lên: “Bí quyết làm tăng kích thước dương vật trong 2 tuần. Sản phẩm nhập khẩu từ Mỹ với chiết xuất 100% mang lại cho bạn những lợi ích tuyệt vời từ bên trong, đem đến vẻ rạng ngời cho bạn, giúp duy trì tuổi thanh xuân.”

Tôi click trở lại trang Facebook của mình. 23 người bấm like sau 9 phút. Họ like cái gì vậy? Sao giờ này họ vẫn còn thức? Họ đang ở đâu trên thế giới mênh mông này vậy? Họ có hiểu điều gì đang xảy ra với tôi không? Những con chó ngao, bọn cái đuôi, có đọc cái status này không?

Chuông nhà thờ vọng lại từ xa, báo giờ lễ sáng. Tôi lấy áo khoác, rón rén đi xuống nhà dưới, mở cửa, bước ra sân, nhìn quanh. Không có cái hộp giấy nào nằm giữa sân. Không có điều gì khác thường. Không gì cả.

Tôi mở cổng, hồi hộp bước ra đường, tôi sợ sẽ thấy điều mình đã tưởng tượng. Không, không có xác con mèo nào treo ngoài cổng. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Người giao báo sáng chạy trờ tới, định ném vào sân thì thấy tôi, cậu ta trao tôi tờ nhật báo. Tôi thấy ánh mắt cậu ta nhìn tôi soi mói. Sao ai cũng nhìn tôi như vậy?

Tôi muốn đi dạo thể dục một vòng. Tôi thong thả đi về phía bờ kè, cách nhà chừng một cây số. Qua khỏi khúc quanh khuất tầm mắt, con đường bằt đầu xuôi dốc. Có tiếng động lạ từ trên đầu dốc, tôi ngước lên.

CHÚNG KIA KÌA! BỐN CON CHÓ NGAO ĐANG GẦM GỪ LAO TỚI!

Tôi ném tờ báo. Tôi cắm đầu chạy thục mạng về nhà.

 

(còn tiếp)

 

 

-------------

Đã đăng:

... Tôi sắp xác ruồi thành từng hàng, rồi đặt tên cho từng con theo một thứ tự bất kỳ. Tên chúng là những kẻ mà tôi chán ghét. Những nhân vật này đều có từ văn chương và lịch sử Trung Quốc, từ thời Chiến Quốc, Tam Quốc cho tới hiện đại. Chúng là Tào Tháo, Đổng Trác, Tần Thuỷ Hoàng, Tần Cối, Mã Viện, Thoát Hoan, Sầm Nghi Đống, Ô Mã Nhi, Liễu Thăng, Tống Giang... rồi tới Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình... Cái tên sau cùng là Tập Cận Bình... (...)
 
... “Kính chào đồng bào, đồng bào nghe tôi nói rõ không? Kính chúc đồng bào một đêm yên lành trong không khí hừng hực hào hùng kỷ niệm 40 năm mùa xuân chiến thắng, thống nhất đất nước.” Vợ tôi tắt ti-vi. Nàng bực dọc ném mạnh cái điều-khiển-từ-xa lên ghế xa-lông rồi vào phòng ngủ. Tôi thấy mình thương vợ ghê gớm... (...)
 
... Vợ tôi buông tôi ra, ngồi bật dậy, lùi vào góc giường. Trong thứ ánh sáng đổi màu, mờ ảo ma quái, nàng ngó tôi trân trối. Tôi làm sao vậy? Tôi nhận ra đêm nay là thời điểm của một sự thay đổi kinh khủng trong cuộc đời mình: TÔI ĐANG ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG NÓI TIẾNG NGƯỜI. TÔI NÓI BẰNG TIẾNG MÈO!... (...)
 
... Một chiều nọ, tôi đi nhậu với ba người bạn văn nghệ... Cả bọn hẹn nhau ở một quán nằm trên một con đường nhỏ trong khu Tân Sơn Nhất. Trước khi đi, tôi đứng trên ban-công, thấy cái đuôi đang đứng lơ ngơ nhìn trời nhìn đất ở cuối đường... (...)
 
... Một sáng nọ, vợ tôi ra lượm tờ báo Tuổi Trẻ mà chúng tôi đặt dài hạn vừa được người ta ném vào sân, thì nàng thấy cái hộp giấy nằm dưới gốc cây mận, loại hộp đựng giày, ngoài nắp hộp có mảnh giấy được ràng vào hộp bằng dây thun, trên giấy ghi tháu và to, bằng bút lông đen, 4 chữ: “Thằng chó, liệu hồn!”... (...)
 
... Dừng xe dưới cột đèn đầu hẻm, men bia tan nhanh. Tôi trực diện với một thứ tình cảm kỳ dị: tôi nhớ cái đuôi. Tôi trực diện với một phức cảm kỳ dị mới cảm nhận được: không có cái đuôi, cuộc đời trở nên tẻ nhạt, thậm chí vô nghĩa. Cái đuôi có một ý nghĩa đặc biệt mà không ai thay thế được... (...)
 
... “Mày làm sai. Mày là thiên lôi, chúng nó chỉ đâu mày đánh đó, bất kể đúng sai. Sao mày không chịu khó suy nghĩ một chút. Mình đang mất nước! Hiểu không? Đừng nói là để nhà nước lo. Mày thấy mọi chuyện đang xảy ra có lạ không, có đúng không? Mày có thấy sai trái và bất công không? Mày có thấy bọn con ông cháu cha nó sống đế vương thế nào không? Không chỉ bất công cho mọi người, bất công cho cả mày nữa đó!” Tôi nói và hỏi dồn dập... (...)
 
... Suốt ngày, tôi bức bối, lồng lộn. Tôi có cảm giác mình không còn là một con người, mà là con thú bị dồn đuổi vào góc chuồng. Tôi gầm gừ muốn cắn vào cổ họng ai đó. Chẳng có ai. Chỉ có vợ và lũ mèo. Tôi không tự cắn vào cổ họng của mình được. Tôi đứng trước gương giơ tay ra huơ múa, chân tôi vẫn dính vào mặt đất, tôi thấy đôi mắt đỏ kè của mình đang long lên sòng sọc. Tôi sắp điên!... (...)
 
... Có thể ví dụ về sự nổi tiếng của tôi như thế này: nếu một tay trong cái đám từng là lãnh đạo đất nước này qua đời thì tôi tin chắc rằng hắn có thể có một quốc tang rình rang trọng thể, nhưng hắn sẽ không được người dân biết đến hay nhớ đến nhiều hơn là cái chết, vì một tai nạn lãng xẹt, như nhậu xỉn té xuống ao chẳng hạn, của tôi... (...)
 
... Tuy nhiên tôi không hài lòng lắm về cái tiểu sử buồn tẻ của đời mình. Khi nào có hứng, tôi sẽ vẽ — vẽ chứ không viết — vẽ lại nó với những nét chấm phá theo ý mình. Ờ, mà hãy nhìn lại lịch sử xem nào, đâu phải tôi là kẻ duy nhất có ý muốn vừa đi đường vừa tán nhảm về cuộc đời lộng lẫy của mình?... (...)
 
... Tôi có một kho tàng chuyện tiếu lâm đen trong bụng để kể làm mọi người cười lăn chiêng. Tôi có khả năng nhái giọng rất giống. Trong vài giây tôi có thể hoá thân thành kẻ khác, từ ông lãnh tụ cao vời đã khuất núi cho tới tay lãnh đạo hãnh tiến đương thời, biến các nhân vật ấy thành những thằng hề ngốc nghếch. Không có tôi thì đời buồn tênh... (...)

 

———————————-

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021