thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
đêm, xưng tội [cùng tôi, như thể!] | có khuya nào về, ta có lẽ...!
 
 

dêm, xưng tội [cùng tôi, như thể!]

 
khi đêm xuống
khung-cửa-tự-động-đóng-mở
chiếc-áo-khoác-xám-đen-lên-vai-tôi-ấm-cúng
mắt-môi-nồng-mùa-đông
màu-café-đen-sánh-buổi-sáng-biếc-trời-hồng
căn-phòng-yên-tĩnh-giấc-ngủ-chỉ-còn-hơi-thở-lả-mệt
con-đường-co-quanh-tay-lái-vụng-dại
miếng-ăn-miếng-uống-biếng-lười
những-giọt-lệ-nhọc-nhằn
nghiêng-tóc-tựa-vai
ý-nghĩ-tưởng-đã-bế-bồng
sương-mù-treo-trên-triền-âm-bản
 
các thứ đứng xếp hàng trước mặt tôi
trách móc
điều gì đã khiến tôi câm, nín
một sáng mù mây một đêm thinh lặng
 
cũng có lúc giông bão khoát tay
thương cho cây cỏ rạp mình núp, ẩn
thương cho tâm thất biết thở hai nhịp
đã vội bị siết nghẹn giữa vòng dây nghi vấn
khắc nghiệt
[hệ quả của triết học hiện sinh!]
chúng ta là những con lạc đà gù lưng thồ sự văn minh của loài người qua
vùng sa mạc
ảo ảnh của nước, như một hạnh phúc mơ ước
thật sự chỉ là thú đau thương
trộn lẫn trong khẩu phần thường nhật
- Thượng Đế đang ban cho những sinh vật làm người, ngày xưa
vốn một lần cắn phạm trái cấm -
em, và tôi cùng nuốt những điều chuốc, vay
[trong đuôi mắt]
những trang kinh cựu ước và
lập lại sự mạo hiểm ngu xuẩn
của hai người đầu tiên
 
một phán quyết
[đương nhiên!]
bên cạnh những trống không, còn có
những điều tôi kể trên
đang sống lại đứng trước mặt kể lể trách móc dằn vặt
những kẻ sáng tạo ra chúng.
 
 
 

có khuya nào về, ta có lẽ...!

 
có lần nào về
[ngõ cụt]
không còn nữa
những điển tích mai sớm mù sương
những khuya trăng ưỡn người mệt nhọc
những ngấu nghiến vết răng mùa đông
từng thứ ấy
chợt tan biến, như cơn mưa giận dữ ào ạt trút xuống những muộn phiền
vô lý
từ một cụm mây
thất thường
mưa, nắng [!]
 
ta, có lẽ
ngậm tăm cây cỏ, để em
xanh mãi một trời mắt biếc
[trong hồn người]
 
có khuya nào về
[trống không]
ta như cánh chim cú
thu mình trên nhánh đậu
rạn vỡ
chờ một sớm mai, vỗ cánh
mang theo cỗ áo quan tàn tro
nặng hồn yêu thương
nhẹ đời ruỗng mục
từ lý lẽ và phán quyết
vẩn đục
[của chiếc bể nước mù mây]
 
ta, có lẽ
đá tảng chưa một lần phối ngẫu
cùng vệ hè
hạnh ngộ.
 
em, tợ đoá khô mộc, và
hồn ta chưa
sương muối.
 
 
 
------------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021