|
Chùm thơ mùa khô
|
|
XÚC CẢM MÙA KHÔ Phía xa, đường chân trời mất dạng
những ngôi nhà đang rủn chân, và dần chảy thành bùn
Bên cạnh tôi là em, một thằng khờ tôi mới nhìn thấy
chừng mười phút trước đây. Mồm há to, nhểu dãi
đôi tay em duỗi thẳng
bàn tay của em rắn đặc lên da thịt tôi.
Xa đó, khi tôi xoay lưng lại với em, mọi thứ
bỗng dưng biến mất, chỉ còn sự lạnh lùng của chính tôi, và sự xói mòn.
Thành phố này
nó đã tự dìm mình xuống vùng nước cạn.
Khô
và thối
04/06/05
TÔI Ở LẠI Không còn khoảng cách giữa
mặt đất và bầu trời
chỉ còn lại một mầu ngu ngốc
và đớn đau
Mùa thu vội vã sắp xếp hành trang
nhẫn tâm
bỏ đi không một lời giã biệt
Chạy ở phía sau
tiếng lá xào xạc. Cả những tiếng chim
Mỏi mệt
Chỉ còn tôi. Ở lại
mở cửa đón mùa đông
gói ghém mọi nỗi đau. Cất tủ.
NUỐI TIẾC Nếu có lần sau - xin em hãy nghĩ về tôi
hãy đi thật xa và đừng nhắm mắt
hãy nhìn mặt trời trong những đám mây
nhưng không phải mây cuả bầu trời
Khi đi xa tôi không thể yêu ai khác
tôi đã nhìn thấy những đám mây
trong mắt đại dương
xin em hãy nghĩ về tôi – nếu có lần sau.
02/11/03
LỪA DỐI Thị trấn nhỏ tuyệt đẹp vùng Tây Bắc
Những con đường yên tĩnh trôi trong khói sương
Hoa ở khắp mọi nơi. Đào phai, mai trắng...
những rặng núi xa xa
thác đổ vào con suối nhỏ
Hươu, nai dạo chơi trên núi
Những gương mặt rạng ngời sắc xuân
Tôi muốn rời nhà tối nay
và ngồi bên chiếc bàn ghỗ nhỏ dưới cây đào cổ thụ
khi gió và chim đã nghỉ ngơi
con cú trên cây đào bắt đầu cất tiếng
hồng & nhài toả hương
Phong cảnh tuyệt trần & những điều kì diệu
chỉ thấy trên ti-vi.
Tôi chợt nhớ vần thơ B.C. khi nghe một ca khúc mừng xuân
Người đẹp ngớ ngẩn ngủ với tôi ngày
xanh hôm trước; giờ mơ thằng
"bụng phợ", đít to hơn tôi...(*)
Khi tôi viết tên em lên cát
cũng là lúc sóng biển trào lên...
Tất cả đều ngoảnh mặt với tôi.
------------------------------
(*) Từ bài thơ Phờ phạc với một người không phải là sony của Bùi Chát.
|