|
Chủ Nhật vừa rồi
|
|
Gã bước vào đám đông bật ca
lên “Chúa ở giữa mọi người...”, khom
lưng lần xuống dãy ghế cuối, góc
nhà thờ tối om om thực lạnh
lẽo, cúi đầu quỳ trên miếng ván
dài được một lúc, ngước lên, gã
đưa mắt nhìn tốp con gái đương
đứng trang nghiêm trong dàn đồng ca
gã phát gẫm “những cô gái giờ
này trong công viên trên đường phố
đang hồn nhiên tỏ tình cùng người
mình yêu với những cô gái trong
này, thực chả biết ai tiết hạnh
hơn.” nghĩ thế rồi gã lơ đễnh
ngó hàng ghế góc bên phải, trước
mặt ba cha một đám bảy, tám
đứa con gái đứa khom, đứa quỳ
như sóng ngoài biển lô nhô, gã
đưa mắt nhìn ba cha đương ngồi
cúi đầu, mắt cha nào cũng lim
dim, chả biết phải thời dâu bể,
một tiếng ho không thể kềm hãm
bật lên nơi góc bên trái từ
phía các ông/bà cụ, gã liền
lầm bầm “thời dâu bể thì ai
cũng có thể thành nhà thơ, cầu
xin cho phần hồn của những thằng
thi sĩ rồi đây tất cả sẽ
được hưởng nhan thánh chúa.” ngước lên
gã nhìn quanh, quang cảnh nhà thờ
thực lặng lẽ, âm thầm đứng lên
lìa khỏi hàng ghế, đầu gã trống
trơn, bước qua cửa gã không quên
nhúng tay vào đĩa nước thánh đặt
hai bên trỏ vô trán/ vô mình/
vô hai vai, chả biết phải thời
dâu bể, gã buộc mồm cầu xin
sự câm lặng của bầy cừu được
cứu độ, đoạn nhắm từ cổng nhà
thờ băng ra lộ cái, dọc đường
cơ man nào kẻ hút xách, người
bụi đời, có thằng bậm trợn cũng
có thằng mặc mẹ gã, thả lơn
tơn gã lại phát gẫm ”Chúa ở
giữa mọi người...” bạn lắc đầu chê
kết cục tầm thường chịu, tôi có
phải nhà thơ đâu.
|