|
Khung cửa tím
|
|
bước ra từ khung cửa nào
chậm rãi về khung cửa khác phía xa
chậm rãi hay vội vã
sớm muộn gì cũng chạm cửa mà thôi
biết đâu sau khung cửa ấy là quê nhà
nơi ta có thể ngả lưng tan dần rệu rã
rồi ngủ quên trong sự xanh rì
nơi ta có thể hát lời câm cùng dế
nơi ta có thể thấy mình trong giun
một căn phòng ngầm
nơi ta rã người những suy tưởng đen
chỉ một tiếng rít khô đủ khép lại con đường
con đường mọc lô nhô những cái nhìn
con đường làm bằng những hơi thở nối vào nhau ngút ngát
con đường với mặt trời treo lên ngày với mặt trăng móc vào đêm
ta bước đi với một bánh xe quay tít trong đầu
khung cửa thoáng hiện dần cuối con dốc mù sương
một khung cửa tím
bậc thềm đầy những dấu chân người đến trước
bậc thềm đầy những hơi thở rụng vàng như lá
có một ngày em sẽ gặp lại tôi trong nắng
tôi sẽ về đậu lại ngón tay em
tôi sẽ về thăm lại sợi tóc em
nhưng không nói được
chỉ vỗ hoài đôi cánh trắng
|