|
Chùm thơ tháng 6
|
|
Lục lọi Không hề báo trước
cuộc chia tay bình thản đến ngỡ ngàng
thách thức
quăng từng vốc nắng vào sa mạc
liệng từng bụm gió vào thảo nguyên
ném vào đông từng bông tuyết xếp hàng chở lạnh
tàn phai gió một chiều mơ hồ
nụ cười còn vọng lại
miên man lối gió ướp mình
lạnh
rời nhau
chiều khoả ướt tấm drap thời gian úa nhàu
nặng
Ai cầm linh hồn vắt
giọt nước trong veo rơi mặn chát bờ môi
ai giải mã bức tranh toàn cảnh con đường một chiều
đèn mù ngột khởi
Trong đống hành lý quá tải nàng thanh xuân ngập ngụa
lục lọi cô đơn
chỏng chơ
tiếng cười
điềm nhiên giam tất cả vào có thể
lục lọi đêm nay
chẳng biết có đêm nào
còn đêm nao
Ðêm khoả thân Đằng sau tấm màn che
những đam mê âm ỉ
có biết bao cặn bã của mệt nhọc, hổ nhục, xấu xa
và cơn đói ghê gớm bốc cháy
nóng bỏng
tàn phá
Đằng sau ánh đèn rực rỡ rock đêm khô thành sa mạc
đêm mất ngủ
có
những bạo hành nhẫn tâm
con mắt
rình mồi
cuối cùng
con người
khốn khổ kia bỗng
bị văng ra
khỏi cái thế giới xoay tít mù
khâm liệm nụ cười, nước mắt
đêm
vẫn khoả thân trong đôi mắt cú vọ
đàn ông
Nốt trầm Về thôi, con đường im — dốc vắng
bóng đêm đang tận cùng rớt xuống ven đồi
nỗi niềm đã leo lên mấy tầng tháp — tung hê vết nứt
trái tim còn trong gió buốt thênh thang
đêm khum nhìn thành phố ngủ yên — ngồn ngộn sự thật
quất, quẫy
chọc thủng bóng tối
con dơi đụt mưa dưới cánh sầu — hút gió
tìm gì trong lặng im, tôi
khối màu bức tranh tĩnh vật
cọ là tâm thức, giấy là thị phi, sắc là ảo vọng
Tôi đang tìm gì trong bóng tối miên man
một buồn đen mây giục phía chân trời
và gió loạn lá vàng đang trút đổ
những yêu thương dồn lên vang vọng
Khép mình lại trong cô đơn — làm khách lạ với chính mình
đâu
khuôn nhạc nhớ
khóa sol anh cầm giữ những biến hoá đầy ngẫu hứng
em khóa fa những ẩn ức độc thoại
em
một nốt trầm
giấu nước mắt.
----------------
Bấm vào đây để đọc tất cả những tác phẩm của Tóc Nguyệt đã đăng trên Tiền Vệ
|