|
CHÙM THƠ VẬN MỆNH
|
|
Cổ tích Dưới ánh trăng, hắn trèo lên
Mớ tóc rối nồng chằng chịt
Phủ tháp nghiêng gồ ghề,
Để chạm được phần thưởng mờ
Trước khi đồng hồ gõ nửa đêm
Tuyến tắc Trái cổ chuyển động lên xuống
Không phải táo mà là đàn ông
Nhỏ con, dạng nghệ sĩ,
Một thi sĩ vô danh bị nuốt chửng,
Ngồi chồm hổm trước thanh quản.
Thi sĩ Hắn không hát về biển
Hay đường dài mà về
Mặt trời lờ mờ mọc
Trên từng ngón cái.
Hắn không hát về vú
Mà về xương ức.
Lý lịch Thợ hớt tóc kiêm bác sĩ tâm thần.
Y tá kiêm đồ tể.
Bác sĩ giải phẫu kiêm đầu bếp.
Thợ ráp toa lét kiêm triết gia.
Cô ấy nói Thân tôi như quả trứng, cô ấy nói, và thật đúng.
Nó cứng, mịn và tròn như quả trứng.
Thân tôi như con mực, cô ấy nói, và đấy cũng đúng.
Trắng mờ như sữa, phần dưới tím, khó nhai và trơn trượt.
Thân tôi như một muỗng cà rem, như mẩu bánh bông lan.
Lỗ đít Nếu tôi không lầm, Bruce Chatwin
Tuyên bố cái của lạc đà tao nhã nhất,
Hơn của con mèo, ngựa hay người.
Tôi thì không hâm mộ cái của gà hay voi,
Nhưng lỗ đít của loài người, như mũi,
Tóc, cu và vú của loài người, thì quá đa dạng.
Có cái có viền hồng, có cái bầm tím.
Có cái lưa thưa, nghệ sĩ, có cái tia tỉa lông chim.
Có cái sỗ sàng, đanh đá, thậm chí đe dọa.
Có cái chân thành e lệ, có cái ngựa.
Vớ Vẩn Như núm vú nam, cái rốn
Thật vô nghĩa. Nó chỉ là
Một quà lưu niệm rẻ tiền
Từ một biến cố đã quên.
Ta chỉ luyến tiếc cái rốn
Khi đang bị chặt từ nó.
Nhớ Có thể trải qua nhiều ngày, tuần, thậm chí tháng
Mà chẳng thấy được cái nào. Hoài tưởng về nó
Xuống cấp cho tới khi ta lại thấy được hình dáng nó.
Rồi thì, Úi da, mình phải nhìn kỹ nhưng kín đáo,
Phải nhìn như không nhìn, để khỏi kích thích
Nhạo báng hay xung đột. Ta phải trân trọng
Khoảng khắc này. Ai biết bao giờ lần sau sẽ đến?
Khi tạm biệt, tôi luôn quay mặt lại để vẫy tay.
|