|
Không tìm thấy
|
|
Xanh mù xanh Không tìm thấy lối vào vũng đêm vỡ mặn môi đầy nhợt trắng vòng ôm
Loài bạch tuộc 12 nhánh bò lên em chiều nay thất lạc tôi
Giấc mơ trốn chìm lưỡi hàu sắc cứa vào buổi chiều từng vết xăm xanh rướm máu trên triền vai ngày xưa
Vạt áo ngấm ngày muối trắng nở tròn em ngực mười bảy nâu phập phồng ngửa đêm hứng gió
Đừng cố thủ trong chiều hoa cát em phủ đầy tôi biển tôi phủ đầy em gió gió phủ đầy xác con tàu hoen rỉ cuộc truy hoan triền miên giữa muối và sắt ta ăn mòn nhau tháng tháng năm năm
Trên bước thời gian nhăn nheo lối về ngư phủ
Trên bước chiều nay trong veo mắt làng cá sóng xô chết chìm
Trên bước mang mang bầy lưới rủ nhau về vá lại
Trên những cao tầng xâm lăng
Ta treo ta bằng vạn vạn dây thừng trên đỉnh buồm trưa vạm vỡ không một hồi âm không một vọng âm buổi chiều ngạt thở trợn trừng một phiên bản của tự chết treo
Đôi khi ta dã tràng trên vời vợi ngày không
Đôi khi ta hốt hoảng tìm trên vai cầu thuận phước
Ta bắt đầu bằng ngụp lặn niềm tin về một vực xanh tàn khốc chôn vùi nỗi niềm cướp biển xưa mộ và huyệt không nguôi
Những cuộc nhậu đã đời lún sâu đêm đèn biển nói lời mê
Gọi vào núi Không tìm thấy tôi trên quãng rừng cô độc loài hoa nọc độc kiêu hãnh phô diễn sườn lũng ma buồn réo
Gọi mãi về đâu một nghĩa địa nhấp nhô tượng mồ tôi phù sinh và mục rữa
Không tìm thấy những lối rẽ biến mất tôi hai mươi năm biến mất như em một chứng tích mơ hồ
Thương một rừng le tiếng gà núi ré lên giật mình một im lặng một quãng lặng lá đổ buồn đổ vàng đổ nâu trên dấu loài tựa dã nhân loài tôi loài em một ngày đi lặng lẽ vũ điệu loài sên và muỗi lặng lẽ chết xuống trên ngày mọc lên thảng thốt loài ma lai đêm rừng cười trăng xanh
Đêm buồn như hũ rượu không người uống ngồi nhớ đã từng say biển chảy vào đêm phố không lấp đầy
Đêm dài đen võng tóc em hàng hàng trói buộc tôi những nút thắt không lời
Đêm róc rách trôi tôi qua mấy bờ dương xỉ xanh ngời mắt rắn
Xâm thực rác xâm thực tôi khoảng ngồi xưa từng cỏ thời của vỏ chai vỏ hộp vỏ bao nylon và khăn giấy ướp nước hoa lộn mửa
Không tìm thấy lối vào đồi ngô tôi đổ vàng như bệnh xơ xác mắt đầy ngơ ngác từng bắp ngô gầy lửa nhảy nhót chiều hạt vỡ lấp lánh mưa tôi vỡ tí tách nhầm môi vỡ giọt đỏ tươi vỡ lở một lần em
Trên lối suối âm mưu ngày em rón rén bước qua cạm bẫy nhìn tôi bất động con lũ cuốn về mất hút trong em tai bay vạ gió
Ngôi nhà xưa cô quạnh mọc quanh vạt cải trời vút gió nỗi đớn đau loài bướm cải tháng tư về xếp vàng cánh khóc vùi trên cát dưới gót mẹ gánh qua trĩu xuống tháng ngày những kí tự sỏi im
Ta về chất chồng nhau làm vui ta về chất chồng nhau làm núi chim về bỏ lại làm đôi trên những miềm không mưa neo lại
Thị trấn buổi chiều mạo hiểm Đi qua thời biển lận chiều nay phát hiện một chiếc thổ mộ như chân thành em sót lại chút quắt quay xưa
Ta quì xuống chân tường thầm thì cùng loài rắn thời bé dại lời yêu những rêu lặng lẽ bò xanh tay em đầy cúc dại mãi mãi vẫn còn bé dại làm thơm hăng hắc tóc em cháy khét thủa mười ba mười bốn (và có thể mười lăm)
Những ngôi miếu âm u thổ thần lũ mua phai sim dại chen chúc tím bước bầy bò đi không cần trở lại khi ngày xuống mặc gạch đá vỡ theo thời gian trên những mộ gió cỏ buồn đâu đó mắt đen em vai gầy gò phiến áo rách gai cào cấu theo cuối đời mùi thơm hoa dủ dẻ tiếng roi vút trong chiều đau điếng
Phía nào cũng em dù ta bốn phương tám hướng đôi khi như chim triền miên quay về để buồn trong nỗi lãnh đạm dịu dàng chiếc tổ cũ mốc xanh im ống xối căn phòng gỗ thông vót cao tiếng hót mùa mưa chất đầy
Thị trấn cũ phía nào cũng em dù gió mặn thổi tan hoang những lề cửa mục nát rít lên mở ra vùng chỉ còn dấu loài kỳ nhông sọc dưa đứng nhìn tôi với mắt buồn trăng trối
Tôi về cùng tôi khép lại những đau vừa vòng tay cong vút một chiều sũng mưa mà nghe thờ ơ bản tin giá vàng chứng khoán rồi dửng dưng phó mặc ta những vui buồn phá sản
Tôi về mở trắng đêm tôi từng trang đầy gió thời khắc của không còn nắng giấu trong hốc tường câm mà gắng trườn bơi qua một trò vui thác loạn
Có ai đời ta tên mạo hiểm dám liều mạng tìm lại thời hão huyền không em.
Krbông, 5/2008
|