|
11 BÀI THƠ
|
|
nhớ
1.
bạn không phải Tân Cương
có ánh mắt hơi buồn?
nên bạn ngỡ rằng ánh sáng sẽ đóng cửa
khi có người vào đó
nhớ?
mặc dù bạn biết
người ta không thể nhớ
sau khi chết
thế giới
có còn cơ hội
cho những người ly hương
và tỵ nạn
nhớ?
đêm qua
ngôi mộ của những người đàn ông
đi trốn cùng nhau
bị bắn
mãi mãi nằm bên nhau
bỏ lại những người đàn bà
họ từng yêu
dấu
ai sẽ đến
nhớ?
phổi của bạn đầy bụi
bạn chờ đợi và nghẹt thở
ở cửa khẩu hải quan
hữu nghị rêu
xanh và nhớ?
đêm tối lạnh
bạn đứng xem
những mặt người
xơ xác
những xác người
xác xơ
trong bóng trăng bị thủng lỗ
bạn có
nhớ?
bóng tối nuốt chửng bởi
sự đồng ý của những viên đạn
bạn quên
hay
nhớ?
những người thân yêu bị bắn
bạn thấy lồng ngực họ vỡ
họ nằm như những bao tải, trên chiếc xe bò kéo
ở ven đường
khóc và
nhớ?
bạn vẫn còn chờ đợi
một ngày nào đó
người nào đó
đến, khóc
và
nhớ
trên một quảng trường ngày xưa
những chàng sinh viên
đeo mắt kính dày
chạy
bỏ lại những cô nàng mong
nhớ
vì anh ấy
bị
xe tăng cán qua và
vỡ...
2.
bạn nhớ
một chiếc thuyền nhỏ hơn gặp chiếc thuyền lớn hơn
đã bị tông lật ngửa
bạn ngồi một mình trên mặt nước
nhớ
chiếc thuyền như bóng tối
chìm lỉm một bầu trời
mở và đóng
nhớ
3.
bạn nhớ
những người vẫn lấy mạng sống
của người khác
làm công việc kiếm ăn hàng ngày của họ
họ nghỉ ngơi một chút vào buổi trưa
tháo đôi găng tay đầy máu
đặt sang một bên
nhớ
đột nhiên mây đen phủ lên toàn bộ
bầu trời, và những cơn gió mùa xuân
có còn làm bạn
nhớ?
4.
bạn
như cậu bé chạy nước rút
biên giới ngoằn ngoèo
nơi giấc mơ của bạn đã bay
như chiếc diều
tuổi thơ
mưa
và nhớ
5.
bạn nhớ
đám mây ở trong tù
bạn đếm
tiếng tíc–tắc
không có thời gian
chỉ tiếng hót của một con chim
như lưỡi bạn
mấp máy
nhấp nháy
trước khi bốc cháy
thành ngọn lửa
nhớ?
bạn bè tốt bóng tối mù mờ
ánh sáng thì lại gió
lạnh như lười biếng
trong hoa vàng dịu mát
những chú ếch và bạn
sẽ hát
bạn bè những ngày này
rất khó
tìm, ai cũng cứ trổ tài
thậm chí ếch
nhái, cuối cùng nhảy đi
đâu mất
ở lại
chỉ mùa đông dài
lải nhải
như một miếng thịt già mà dai
nhách
bài thơ như nắng, màu vàng... có một buổi chiều màu vàng
đã treo lên cao
nhưng bạn không biết bài thơ nào
sẽ phải
bị gỡ xuống
chúng ta đã có hòa bình
như những buổi bình minh
màu vàng vô tội
bài thơ
không có tội
cũng lội qua sông
bài thơ
nó cũng có thể là vài đồng tiền lẻ
lừa bạn
làm bạn nghĩ mình đang sở hữu
cho riêng mình chút lạnh
mùa đông
người ta cho phép bạn lấy chiếc gương nhỏ
nhỏ nhỏ nhỏ
để phản chiếu ánh nắng mặt trời
tìm hơi
ấm
người ta mắng bạn ngồi uống trà
mà cứ đòi yêu nước
người ta muốn bạn
sự giác ngộ
đột ngột
mặc dù sau khi bạn đến
mang theo nhiều chuối
cam
mía
người ta vẫn cho thêm
ngô
dứa
ổi
họ nói:
đã có trao đổi
công bằng
nhưng bài thơ
là vàng
trong tâm trí bạn
ánh sáng vàng
trong đôi mắt bạn
vương miện vàng
trong cuộc sống bạn
vinh quang
của bàn thờ bằng vàng
màu tóc nàng
lãng mạn
mặc dù không ai nhận thấy
nỗi sợ hãi của bạn
khi ánh bạc loé lên từ thanh kiếm
trên ót
những người sống sót
trên đất màu vàng
không dám có thêm sọc
đỏ
chúng ta không dám màu vàng
chúng ta chỉ còn
một đám màu nâu
không có gì, không có gì...
trừ những thứ đã rơi vào địa ngục
một ngày trước khi chết
bạn đến kỳ sinh nở
mong manh
mảnh vỡ
bạn không thể lấy đi ánh nắng mặt trời
bằng cách cứ mỗi ngày
âm thầm bóng tối
bạn không thể xé bài hát
từ cổ họng của tôi
bạn không thể xóa bộ nhớ
trong câu chuyện của tôi
bạn không thể bẻ gãy
nhịp điệu của tôi
bạn không thể hiểu được
sự kỳ diệu của mặt trời nhảy múa
phóng hồ quang vào cầu vồng
bạn không thể đảo ngược
tiếng con khóc
bằng cách phát vào mông
bạn cảm thấy
điểm dừng
và bạn hơi khó chịu
bạn nhìn vào bầu trời
không có gì
bạn nghe tiếng gầm bên tai
không có gì
một con tàu bạn nghĩ không phải của bạn, bị chìm
không có gì
bạn bắt đầu gõ nhịp trong bóng tối
và hát về đám mây trôi...
ai đó run rẩy trong cái nóng, sợ
vực thẳm là chính mình
bạn tin vào huyền thoại
không có gì
không có tưởng tượng
mọi thứ phẳng lì trong nếp nhăn vỏ não
chết đuối trong ao
vì bạn quay lưng về phía mặt trời
không có gì
vì bạn không ngồi trên thuyền
nên mọi người
biết, không có gì
không có bất kỳ
điều gì
làm bạn say
sóng
chỉ đến khi nào
bạn chỏng mông
rồi chỏng gọng...
tiếng khóc của viên đá xanh khi vô cớ bị người ta cưa đôi thành
hai cánh
bướm
như người ta đã chia đôi cả một chân trời
chia đôi
sông Bến Hải
chia hai
một lọ máu
nguyên vẹn một hiệp định
cuộn tròn trong một ống thủy tinh
thơ ngây trong suốt
chúng ta lang thang trên con đường
mòn, và kết nối
thành một hơi thở
với mùi bánh kẹo rẻ tiền của Trung Quốc
tiếng kêu cứu của viên đá xanh
đã câm lặng
khi bị cắt thành
hai cánh
vẫy
con bướm
như thiên thần vắng mặt
trong bài tập hình học vỡ lòng
những đường thẳng và cong
mang theo cái chết
dù viên đá xanh tìm cách
sống
chúng ta
đã đi quá xa chữ Nhẫn
mẫu tự cuộn tròn trong một góc
phòng, năm nay mùa đông
không lạnh
như chữ Tâm
vì bông tuyết đã chui vào trong
tĩnh mạch
tất cả
mọi người...
cổ tích về những hòn đảo nếu như không có trái tim của bạn
những hòn đảo không bao giờ
sinh ra
vì nó chính là
lông ngỗng rơi
dính máu của bạn
không phải chỉ là nơi loài chim biển
đẻ trứng
đảo là hạt cát
xốn xang trong mắt bạn
bạn thổi một hơi thở
trên đại dương
đảo sẽ nổ tung
đến chiến hạm cuối cùng
và mang từng
người
như ngọn chông
ra
biển
bài thơ bị kẹt giữa 2 bầu vú như Ukraina bị kẹt
giữa EU và Nga
hai bầu vú bạn là
hai đứa bé, chúng cứ lúc lắc cái đầu, chơi
trong khi cầu vồng rơi
lấp lánh màu
máu
nhìn bạn người ta không đoán ra
sự mệt mỏi
gió
cả đêm là chàng
tinh nghịch
bạn không thích
hay thích?
và hai đứa bé
đang treo trên cây
hái mặt trời
như hai vú
nằm rải rác
làm bạn nóng
rát
và những giọt nước mắt
màu vàng
ấm áp
đèn màu
phía sau
sân khấu
không ai
biết đâu...
đất nước là khoa sản
mọi người đang mang thai
cơ thể đang mang thai
linh hồn đang mang thai
ôi làm thế nào chúng ta chỉ sinh ra
toàn bọ chét
nếu không
những con bọ chét đến từ đâu?
chẳng lẽ
chúng xuất hiện bất ngờ từ trên trời?
như mưa rơi?
như nước mắt?
đất nước đang mang thai
vào mỗi đêm, khi mẹ mang chúng ta vào giấc ngủ
là những bữa tiệc của lũ bọ chét
bắt đầu
sau khi uống rượu như hút máu
chúng nói về tình yêu...
đất nước đã bị thủng lưới trong trận đấu
mà người lái xe chở bia
bị lật
các nàng tiên xuất hiện
để cứu
như bây giờ nhà thơ xuất hiện
để yêu nước
trong quán nhậu
cái lạnh
làm mọi người
chui vào hang ổ của sợ hãi
ai cũng
đặt một cái tai
để nghe, hy vọng
đang nứt ra
và vỡ
đất nước của tôi
một căn bệnh lây lan
nhiễm trùng
vào tận máu
tại một thời điểm
như ánh đèn chớp bên lề đường
trận đấu của các nàng tiên
tranh nhau vào vai như trên đời vẫn còn cổ tích
viển vông tinh nghịch
cho đến khi anh chàng tài xế chở bia
chìm vào cái hồ
cô đơn
lạnh lẽo, cố hết sức
chọc thủng một lỗ
trong băng tuyết mùa đông
để nhô lên
khóc
và thở
nếu bạn muốn xả lũ
đúng quy trình
tôi sẽ thắng yên cương vào đám mây
vì chỉ còn cách cưỡi ngựa
chạy trên đó
nếu bạn muốn xả lũ
đúng quy trình
tôi chỉ còn cách
nhúng bạn vào nước mắt
nếu bạn muốn xả lũ
đúng quy trình
tôi sẽ theo con sông
trôi ra biển, nhìn con tàu chìm
và cháy
trên lưng
nếu bạn muốn xả lũ
đúng quy trình
tôi sẽ mang theo một chú chim non
để chú không chìm sâu hơn
vào lòng đất
nếu bạn muốn xả lũ
đúng quy trình
tôi sẽ thắng yên cương vào giấc mơ
sẽ thắng yên cương vào bài hát
vì nhân dân chỉ là chú ngựa
của bạn
như nụ cười thật tươi
trong một hội trường khốn nạn
mà bạn và bạn của bạn
đang hát vang
trên ngổn ngang
mì tôm và những xác người...
xinh đẹp... đất nước
một trái táo đỏ
che giấu những con sâu
lần hồi
những con sâu ăn rỗng ruột trái
táo
bây giờ chúng ta hay quả táo
là những con sâu?
----------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Lê Vĩnh Tài đã đăng trên Tiền Vệ
|