|
về sự đột biến
|
|
gần sáng nghĩ: sẽ làm
tình với nàng thì thiếp
ngủ chiêm bao thấy khế
iêm đến chơi thực tại
tôi làm đổ xà phòng
giặt khắp sàn phòng anh
iêm ngồi đầu giường tôi
ảnh. ảnh không ai nói
với ai một lời nào
(có nói. biết nói gì?)
thực tại một lát sau
tôi khoe anh iêm bài
thơ mới ảnh. ảnh để
tai (luôn luôn!) lắng nghe
tôi đọc - thực tại không
biết tôi có ngủ mấy
mươi năm rồi cứ tưởng
vừa thức ưa nói về
giấc mơ rằng... đọc tới
đó anh iêm vụt đứng
lên đi lại / đi lại
bứt rứt tôi đọc - xét
thực tại nhiều người nhìn
tôi và nói rằng “anh
ta hãy còn ngủ xem
kìa không khí đầy dẫy
tiếng ngáy của anh ta...”
đột nhiên ảnh. ảnh dừng
hẳn nhìn tôi chăm chăm
(không thực tại ghé tai
sát miệng tôi!) một bóng
ma từ tôi bước ra
trước mắt anh iêm thực
tại lặng lẽ tôi vẫn
ngồi quan sát một lúc
sau phát xua anh iêm
chạy. ảnh chạy tôi nói
- nọ nay tôi đã dông
dài một chút nhưng thực
tại tôi đã quên hết
rồi!
...
-------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Vương Ngọc Minh đã đăng trên Tiền Vệ
|