thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đường rượu | Những mong trả nghiệp | Đêm, thoảng hương | Thoáng nghĩ đầu ngày
 
 

Đường rượu

 
...
 
tôi bước đi
như một đường rượu
chảy
 
 
... trên trời tuyền mây đen treo lơ lửng
cái bóng trong sương y như con dơi đực
thấp thoáng rồi lẫn vào đêm
...
“... có phải í nghĩa của cuộc sống là đi tìm
kiếm
sự may mắn?” - không đâu!
tham vọng của tôi lớn hơn nhiều, tỷ như: khiến mọi sự chỉ mới bắt đầu
dù có phải trả giá bằng sự cô đơn
trơ trọi
...
về mặt diễn xuất không ai giỏi bằng tôi đâu - để coi
một mặt nào đó
cái cách nhìn nơi tôi mang vẻ đê tiện
bởi không bao giờ nhìn tường tận nỗi lòng mình nhưng! tóm lại
hễ cứ nhìn, giả thành thật và
ngược lại.
...
 
tranh:
vương ngọc minh
đường rượu
rược đỏ trên giấy láng
cỡ: 4x 6 in (2011)
 
 
 

Những mong trả nghiệp

 
...
đã từ lâu tôi không ở trong phòng nhiều
hầu như cả ngày ngoài đường
và đi như phải gió!
 
thường
chả biết đi đâu
làm gì (!) nhiều khi cũng buồn
...
cứ vậy
cho đến mờ mịt [như quán tính
những mong có cánh] mới quay về phòng
...
quả tình lại không ngủ nhiều [sự nông nổi thì kể ra không bao giờ dứt]
trên đầu còn có trời
dưới chân còn có đất
 
mà tôi là cái quái gì? cho cam.
...
 
 
 

Đêm, thoảng hương

 
...
Tối sụp xuống
con đường cụt cũng sụt xuống, tôi hưng phấn
của đáng tội, bầy chim đen thảng thốt
...
liền hình ảnh bầu trời sẽ rạng bình minh, nội nay
mai
sống lại, còn nỗi hoài niệm thay mảng
mảng
da mới (tôi van tôi đừng làm điều ngớ ngẩn!) khổng tử nói “một người có lòng nhân không bao giờ chấp nhận cuộc sống bất nhân” cố giữ cho mắt mở
 
Đêm sắp sửa ở dưới chân
- hà cớ chi (!) lao đầu vào cái ráng chiều nhá nhem bầm
thối
ấy (giọng tôi đã hết u ám)
 
có con bướm vàng
nhỏ
tình cờ bay ngang
ô! cũng như mình tình cờ đến đời này. thế thôi
...
Cho tay vuốt tóc, biết chắc vẫn đang (sống) với thực tại
... tôi bỏ đi
cái bóng cứ kiêu hãnh bước theo, về phía cuối con đường
nơi xao xác một đóm lửa lập loè
 
nơi một căn nhà cửa chốt, kín bưng
và tôi sẽ đứng nắm hai nắm tay ra mặt
đợi
... một đám hoa nhài trong túi áo.
...
 
 
 

Thoáng nghĩ đầu ngày

 
...
giờ thì tôi lại thấy thích cái tên lê thị huệ
nghe nó có vẻ mộc mạc
nhà quê
bản thân tôi nông dân
... ơi chao, mà có thể dung chứa nổi sóng gió
cuộc đời chứ (!) nói chi chịu đựng
 
đọc ngang đây, kẻ nào đó sẽ rủa “... đồ chó chết!” không sao - đời
thường tình
- đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy
hẳn nhiên là vậy, mọi thứ, trừ thơ, đều phước
phận
 
cả, tuy nhiên đàn bà con gái ưa mơ mộng thường ưu sầu
... tới đây, tôi nghĩ: mày đang bào mòn hết các từ và
niềm tự kiêu nơi cô ta được thoả mãn
 
vậy đó! chả biết ai, ác
lại đi trù ẻo tôi sẽ chết dấm
chết dúi
lúc về già. cũng không sao.
...
 
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021