thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Của những linh hồn

 

1.

Xốp và gập ghềnh. Ẩm ướt và luôn luôn thay đổi. Thế mà những đám mây lại là nơi thích hợp nhất cho những linh hồn cư trú. Đã có rất nhiều linh hồn tìm về đó. Họ như những hơi sương bám lấy nhau, tạo nên những cảnh tượng khác biệt, huy hoàng và ủ dột. Thật ra, chỉ khi bạn là một linh hồn, bạn mới thấy hết được sự kỳ lạ trong những đám mây tưởng như chỉ là tình cờ của thời tiết kia.

Tôi nói điều ấy vì tôi đã trở thành một linh hồn từ đêm qua. Và tôi bay thẳng lên những đám mây ngay trên đầu.

Tôi không gặp thánh Phê-Rô mà người đón tôi là một bé gái, đoán chừng không quá 5 tuổi. Cô bé nói:

- Mẹ bảo em đi đón anh.

- Chắc bé nhầm tôi với người khác rồi. Tôi nói.

- Không đâu. Đây là nơi không bao giờ lầm lẫn.

Tôi ngạc nhiên. Một cô bé chưa đến 5 tuổi sao có thể nói như vậy? Tuy nhiên, tôi chỉ cười. Năm nay tôi 60 tuổi, tôi không cần phải tranh cãi về một niềm tin như thế. Tôi hỏi lại cô bé:

- Thế điều gì có thể làm tôi trở thành là anh của bé?

- Đây không phải là câu đố phải không? Cô bé hỏi.

- Ừ. Tôi chỉ hỏi để biết đích xác tôi có phải là anh của bé không thôi.

- Em là bé Nấm. Còn anh là anh Bự đúng không?

- Bé Nấm của tôi khi lên thiên đàng đã 50 tuổi. Vả lại có nhiều người tên Nấm lắm.

- Tại anh chưa biết đó thôi. Để em nói anh nghe: Thứ nhất, đây không phải thiên đàng. Thứ hai, đây là vương quốc của những linh hồn. Thứ ba, những linh hồn tồn tại không phải như tuổi tác. Thứ tư, những mối quan hệ như anh em, cha mẹ, họ hàng... hoàn toàn do tự chọn. Anh là người được mẹ chọn.

Tôi ngần ngại nói:

- Thế còn tự do lựa chọn của tôi?

- Anh sẽ tự quyết định khi gặp mẹ.

Dù sao, tôi nghĩ theo cô bé này cũng còn hơn là bơ vơ, nhất là khi mình ở giữa những đám mây. Tôi nói:

- Anh đi theo em.

- Đấy là sự khôn ngoan. Không ai sống đơn độc được đâu.

Những đám mây mềm mại nhưng thật khó bám. Dường như biết được sự khó khăn của tôi, bé Nấm nói:

- Anh không thể đi như trên một mặt phẳng của trái đất, mà hãy cuộn mình lại.

Quả thật, dễ dàng hơn khi tôi tìm cách quấn vào những sợi mây khác. Và chúng tôi bay đến một vầng mây vàng. Có một bé trai và một bé gái khác vẫy chào tôi. Bé Nấm hỏi:

- Anh có nhận ra cha mẹ không?

Tôi nói:

- Anh cảm thấy thân thuộc, nhưng hai người này không phải là cha mẹ anh xưa kia.

Bé gái dịu dàng nói:

- Con lại đây với mẹ. Mẹ vui mừng vì con đã về. Hãy cầm lấy tay mẹ.

Tuy rất phân vân và lúng túng, tôi cũng nắm tay bé gái. Đồng thời bé trai cũng đến ôm lấy tôi. Ngay tức thì, tôi nhận biết được đây là cha mẹ tôi.

Tôi hiểu rằng, bắt đầu từ bây giờ, tôi phải làm quen với một thế giới mới.

 

2.

Có một nguồn ân sủng không phải tình yêu mà nồng nàn thanh khiết chảy vào linh hồn, khi tôi chạm vào hai người được nhận là cha mẹ tôi. Và tôi trở nên bé bỏng như họ.

Khi bạn chưa đến 5 tuổi thì khái niệm về giới tính chỉ là sự khác biệt về chi tiết không đáng kể, nhưng nếu bạn đã từng trải qua những kinh nghiệm về tình dục thì sự khác biệt ấy lại là một đặc tính căn bản trong sự ứng xử của bạn với người khác. Vì thế, tôi không thể nói có sự trong suốt của mối quan hệ mà tôi vừa có ở nơi này, nhưng tôi cũng không thể nói về sự hạnh phúc hay sung sướng giữa những người đàn ông và đàn bà khi họ chỉ còn là linh hồn.

Thật ra, nói lòng vòng như vậy chỉ vì tôi muốn cho bạn biết cách thức mà chúng tôi đã tiếp xúc với nhau như thế nào trong sự sum họp.

Chúng tôi đã quấn lấy nhau và vào trong nhau như những cái bóng chồng lấn vào nhau không còn phân biệt được đường nét giới hạn của mỗi linh hồn. Nó tạo nên một khoảng sáng ở những chỗ chồng lấn và nó sẽ hoàn toàn biến mất khi các linh hồn hòa khít với nhau. Đó là những trạng thái của ý thức. Không cảm giác.

Tôi trở nên chan hòa.

Rồi cha tôi tách ra. Đến mẹ tôi rồi sau cùng là em gái tôi cũng tách ra. Tôi nhìn họ và tôi biết từ đây chúng tôi sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa. Mẹ tôi nói:

- Chúng ta cần chuẩn bị để đón tiếp Linh vương.

Tôi hỏi:

- Linh vương là ai?

- Đó là người cai quản vương quốc này. Cha tôi đáp.

- Con tưởng chỉ có trần gian hoặc địa ngục mới có sự cai quản.

Dường như cha hiểu sự thất vọng của tôi, người nói:

- Thiên đàng, ngoài Chúa ra cũng còn các tổng lãnh thiên thần. Cho nên, dù chúng ta sống ở giữa những đám mây, vẫn có một Linh vương cai quản. Vì điều ấy là tốt đẹp.

 

3.

Linh vương đến trên một cụm mây ngũ sắc. Ánh sáng tỏa ra huy hoàng đến độ tôi không nhìn thấy gì ngoài một vầng sáng lớn. Một mùi thơm ngào ngạt đầy khắp không gian. Uy quyền của ngài mang lại sự bình an cho những ai kính phục ngài. Khi ngài đến trước mặt tôi và nói: “Chào mừng người anh em đến với vương quốc vô biên này” thì tôi cảm thấy có một sức hút kinh khủng cuốn lấy tôi về phía ngài. Điều làm cho tôi còn đứng vững được ở một vị thế riêng biệt chỉ có thể hiểu vì tôi là một người lạ. Tôi cũng cảm thấy được một sức nặng của khối vật chất nén chặt bởi vô lượng các linh hồn đã hòa nhập vào ngài. Vì thế, tôi không thể không kính cẩn thưa:

- Xin đa tạ Linh vương. Vạn tuế Linh vương trên các bầu trời.

Mặc dù tung hô Linh vương nhưng tôi là một sự sống, tôi vẫn còn bản năng tự vệ và sự cảnh giác của một người đã từng kinh qua cái chết, tôi không muốn bị Linh vương nuốt sống.

Linh vương cười như sấm:

- Cái chết chưa gột rửa anh em khỏi thói quen trần tục. Vương quốc này không có chỗ cho những tâm thức chính trị, tự do hay nô lệ. Ở đây chỉ có tình yêu, cho và nhận không điều kiện.

Không có chính trị có nghĩa là không có áp chế, tôi mạnh dạn thưa:

- Thế thì sao lại có Linh vương và các thần dân của ngài?

Linh vương độ lượng mỉm cười:

- Đó là sức mạnh của tình yêu. Một tình yêu càng lớn thì quyền năng càng mạnh. Người anh em cứ sống thì hiểu. Cầu chúc người anh em an hòa.

Nói xong, Linh vương lướt đi và ngài để lại cho tôi một lưu luyến.

 

4.

Mẹ tôi cho biết, khi có bất cứ một linh hồn nào du hành vào vương quốc này, Linh vương đều đến thăm. Nếu linh hồn đó vất vưởng không có một gia đình để nương thân, Linh vương sẽ đón họ.

Tôi hỏi mẹ:

- Và sau đó sẽ bị ông ta nuốt sống?

- Không, không phải như thế. Tình yêu sẽ hòa hợp họ thành một. Mẹ tôi vội vàng sửa chữa.

- Mẹ có tin vào tình yêu không? Tôi hỏi.

- Tại sao lại không? Chẳng phải chúng ta đang tồn tại vì tình yêu sao?

Cha tôi xen vào:

- Nếu không có tình yêu, đã không có thế giới này. Linh vương không chỉ là một biểu tượng mà ngài chính là sức mạnh của tình yêu. Được về với ngài là một vinh dự miên viễn. Một đại thể toàn mãn bất khả phân ly chính là điều chúng ta mong đợi.

Tôi không đủ lòng tin về bất cứ điều gì không phải của mình.

 

5.

Bé Nấm dẫn tôi vào một cánh đồng mây trắng. Choáng ngợp bởi sự thanh khiết, tôi nói:

- Đây chính là sự cao cả mà con người và thần thánh theo đuổi.

Tôi loãng ra và trở nên rộng lớn. Đúng lúc đó, bé Nấm nói:

- Ở đây có rất nhiều bí mật.

- Những hóa thân của muôn loài?

- Không, chỉ là những tiếng chim giấu trong các khe mây. Tất cả những con chim khi chết đều để lại tiếng hót ở đây.

- Anh không nghe thấy gì cả.

Bé Nấm cười:

- Anh thử sờ vào lỗ tai xem.

Bất giác tôi nhớ ra mình không còn lỗ tai cũng như các phần khác của cơ thể.

- Nhưng em sẽ có cách để anh nghe được chúng. Bé Nấm nói tiếp.

Bé Nấm lấy tay khoắng vào một bụi mây, tức thì tôi nghe thấy tiếng của những con chim sẻ ríu rít mà tôi vẫn nghe được trên bờ rào nhà mình trong những buổi sáng yên tĩnh. Bé Nấm cũng cho tôi nghe những tiếng hót rất lạ của những loài chim tôi chưa hề biết. Ở đó, tôi mơ màng hàng thế kỷ. Bỗng nhiên, tôi nghe có những tiếng hót nghẹn ngào mà tôi quả đoán rằng đó là tiếng hót của những con chim trong lồng.

Tôi hỏi Nấm:

- Tiếng khóc của con người giấu ở đâu?

- Có thể ở một nơi nào đó không thuộc về vương quốc này.

Tôi thầm nghĩ, có thể đây là bí mật lớn nhất mà tôi cần khám phá.

 

6.

Một ngày rất lạnh. Những linh hồn quây quần quanh Linh vương để sưởi ấm. Đây cũng là ngày cửa âm ty mở ra cho bọn quỉ đói lang thang tìm thức ăn. Bọn quỉ đi ngang bầu trời, chúng làm cho những đám mây trở nên u ám và đặc lại. Linh vương nói:

- Anh em đừng nhìn kẻo lòng anh em đau khổ.

Mẹ ôm tôi, trong khi cha ôm bé Nấm. Còn những linh hồn đơn độc thì nép sát vào Linh vương tạo ra những đường viền sáng rực. Chúng tôi ở trong trạng thái bấp bênh như có một áp lực nào đó đòi cuốn đi. Mẹ tôi nói đây là sự thử thách định kỳ để thanh tẩy linh hồn. Tôi không cảm thấy có lý do để phấn đấu. Tôi muốn an nghỉ, nhưng hòa bình hay tình yêu không phải thứ để an nghỉ. Tôi có thể đi đâu?

Phía dưới chúng tôi trời sũng nước. Bé Nấm nói nhỏ với tôi:

- Có thể anh sẽ được nghe thấy tiếng khóc.

Tôi không biết bọn quỉ đói có tìm được thức ăn không, nhưng tôi bắt đầu nghe thấy những tiếng kêu gào của sự đau khổ bùng vỡ ra từ dưới chân mây. Chúng lan tỏa ra khắp bầu trời. Tôi đã không nghe lời Linh vương. Những đám mây đen tan ra từng mảng mang theo những tiếng khóc từ sâu thẳm và rơi xuống đất. Lòng tôi buồn bã và hoang mang. Mẹ ôm chặt tôi nói:

- Con hãy soi mình vào Linh vương. Tình yêu của ngài không bờ bến.

Tự dưng tôi thốt lên điều mà không bao giờ tôi nghĩ mình có thể làm:

- Xin hãy cứu vớt tôi.

Tức thì tôi cảm thấy có một sức nóng từ Linh vương tràn vào làm cho tôi phải đứng lên. Ngài mở rộng từ tâm và tôi toan bước tới. Nhưng mẹ tôi và bé Nấm đã kịp giữ tôi lại. Mẹ tôi nói:

- Sự bình an đang ở cùng con.

Và tôi cảm thấy an nhiên hơn. Tôi không bị cuốn hút nữa và tôi cúi đầu từ tạ Linh vương.

 

7.

Khi cửa âm ty đóng lại, những đám mây trở nên sáng ấm, cũng là lúc tôi nghĩ mình cần phải thoát đi. Tôi không biết mình sẽ phải đến đâu để được an nghỉ thật sự. Nhưng dù sao cũng phải ra đi. Tôi bay lên, những đám mây càng lúc càng loãng hơn. Ánh sáng của Linh vương vẫn lan tỏa. Và tình yêu của ngài phủ dụ tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục bay đi. Nhưng giữa tôi và ngài có sự liên đới giống như một sợi dây thun co giãn, có thể kéo dài ra mà không đứt, bởi thế mọi ý muốn tự do của tôi dường như vô ích.

Và khi cảm thấy không có một nơi nào để bám víu, tôi bị giật ngược lại. Và đối diện với Linh vương, tôi như một tội phạm.

 

8.

- Con có từ bỏ ma quỉ không?

- Con xin từ bỏ.

- Con có từ bỏ trần gian không?

- Con xin từ bỏ.

- Con có từ bỏ chính con không?

- Con xin từ bỏ.

 

9.

Tôi được gọi là người độc lập – tự do – hạnh phúc (đltdhp), giống như cha mẹ tôi và bé Nấm, sau một cuộc thanh tẩy. Tôi có thể chiêm ngắm tôn nhan Linh vương mà không bị ngài linh hóa vào bản thể tuyệt đối của ngài. Thật ra, trong các đẳng cấp của vương quốc linh hồn này, chúng tôi chỉ là một loại thứ dân đứng bên ngoài tâm linh của Linh vương. Những kẻ được yêu mến nhất đã lặng sâu trong tâm tình ngài. Nhưng điều này làm tôi cảm thấy có ý nghĩa hơn, cho dù tôi không được an nghỉ.

Tôi không thể biết được những người đltdhp ở đây nhiều hơn hay những người đã trở thành một với Linh vương đông hơn. Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy sức nặng của Linh vương càng ngày càng lớn. Và cái đltdhp của tôi càng ngày càng nhỏ lại, như một sợi mây mỏng lơ lửng giữa bầu trời càng lúc càng rộng. Nhưng đồng thời, ý thức về sự hiện hữu của mình cũng vì thế mà trở nên sắc nét hơn.

Bé Nấm và tôi thường bay về phía xa nhất đến tận mép rìa của vương quốc để xem các thiên thần qua lại. Những thiên thần thì gần như không biết đến sự tồn tại của chúng tôi, mặc dù khi còn là một thân xác của trần gian, tôi đã có một thiên thần bản mệnh. Tôi tự hỏi bây giờ thiên thần bản mệnh của tôi đâu? Người làm gì khi tôi ở cõi bờ lơ lửng này? Thú thật, tôi cũng có mong muốn được tình cờ trông thấy người. Mà làm sao tôi có thể nhận biết được người trong hằng hà sa số các thiên thần đang bay lượn tấp nập ngoài kia?

Có một khoảng cách lạ thường giữa chúng tôi và các thiên thần. Đó là ngôn ngữ. Tôi cho rằng, các thiên thần giống với loài kiến trong cách họ trao đổi. Bởi thế, tôi và bé Nấm có thể nói oang oang mà không sợ họ phát hiện. Có lẽ, cái thích nhất trong việc nhìn ngắm họ là cách họ bay. Nó không phải là một đường thẳng hay cong, mà là một đường gãy, lặn hụp. Tôi đoán chừng với cách bay đó họ đi nhanh hơn chúng tôi và có thể đến được với những thế giới khác nhau.

Nhưng nhiều khi, tôi cũng đoán chừng, những thiên thần không được đltdhp như chúng tôi, bởi tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thiên thần nào bay một mình.

 

10.

Tôi không thích không khí nhã nhạc thiên đình. Tôi cũng không thích sự bận rộn thanh tao của các thiên thần bảo bọc sự thanh sạch cho con người. Tôi hỏi mẹ:

- Các thiên thần có bay đến được ba nghìn thế giới của chư Phật không?

- Không chắc.

- Vào trong Linh vương có nhìn thấy ba nghìn thế giới của vạn kiếp luân hồi không?

- Cũng không chắc.

Tôi hỏi Linh vương:

- Ngài có phải là tất cả ba nghìn thế giới?

- Không.

Tôi chỉ còn lại sự mơ mộng để đi qua ba nghìn thế giới. Và tôi dành tất cả linh khí còn lại để mơ mộng. Và tôi biến thành một giọt nước quay lại trần gian.

 

21.9.2009

 

 

---------------------
Bấm vào đây để đọc CHUYÊN ĐỀ về NGUYỄN VIỆN

 

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021