thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ngẫu ký (XXII-XXIV)

 

XXII

Tỏ cái nhìn núm níu màu hạt lựu, tôi nghe tiếng tôi tròn trịa và ngọt lịm. Mọi chuyện cũ được màu lựu dịu dàng bỏ qua. Lựu trả tôi về với những vũng màu nhân tạo, tất cả đang có thứ ánh sáng đẹp hơn màu lựu. Sự sống của cái nhìn tôi trong ngày, trong đêm không thể thiếu thứ ánh sáng giả tạm. Tôi tạo ra ánh sáng giả tạm và sống trong hồi quang đó.

Có một con bướm, gió không quăng con bướm tới treo xác của nó trong cái nhìn tôi, mà chỉ là sự dại dột của một con bướm uỷ mỵ trước cám dỗ của sắc màu đóng giả mùa trái chín. Bây giờ hình vóc và ý thức của tôi không phải là một quả chín nguyên sơ mà một con kiến, con sâu có thể cắn được.

Tôi không có vỏ để lột thấu ruột — chuyển động tận cùng hành trình ngậm giống phục sinh — tôi quá trơ dày để thấm đẫm tình long lanh của lựu.

Và tôi gọi, bằng đúng cách gọi ngày xưa, giọng gọi người miền Nam, gọi cụt ngủn: “Lụ”!

Màu hạt lựu mà cái nhìn tôi ruồng bỏ năm ấy, ngày tháng ấy, đã tìm thấy tôi rơi rớt.

 

 

XXIII

Ngước lên trời vào một buổi chiều, tôi thấy cái nhìn mình đi trên một nền gạch màu vàng. Ngôi nhà mà tôi đang đi có phải là mái nhà ấy không! Nếu mọi lúc con mắt ý thức tôi đều có thể ở trong ngôi nhà trên cao, tôi cần gì Thiên đường để trở về vào một ngày kết thúc.

Có một tiếng nói khác gọi tôi nhìn lại màu gạch của ngôi nhà đang treo trên đầu.

“Ông có nghĩ là phải lau nhà lại không? Màu vàng này làm tôi khó chịu.”

“Một lúc nữa những đám mây bão sẽ đi qua. Đó là những người khách khó tính. Tôi muốn họ nghĩ rằng họ đang ở nhà mình.”

“Tôi không muốn tiếp ai mang lại những dự báo xấu, tại sao tôi phải đón họ bằng màu vàng bệnh hoạn ưa thích của họ?”

“Nhưng nếu từ chối sám hối và sự che chở của các ảo giác thiêng liêng, ngôi nhà của cái nhìn chúng ta, trong sắc màu chín mê đắm của đất, của cỏ hoang dại… thì cái ngây ngất của màu vàng khùng khùng này thật kích thích phải không!”

“Chỉ là một màu vàng chín lố thôi mà.”

Đêm nay, từ nhà tôi bước vào khu vườn vàng lạnh, mỗi giấc mơ tôi là một thứ trái chín lố, kể cả những trái nhỏ, rất nhỏ, luôn chạy trốn cái nhìn dưới nách lá non. Tất cả giấc mơ là một rừng trái vàng chín lố hành hạ tôi bằng tình yêu điên khùng quá mức, và nói với tôi:

“Ông chưa bao giờ mơ đủ cho một lần sống duy nhất!”

 

 

XXIV

- Tôi chưa bao giờ được một cô gái nhìn thấy !

- Người yêu anh đâu?

- Chưa bao giờ có ai nhìn thấy tôi như em.

- Anh quá đáng.

- Có thể! Em chạm vào tôi tại nơi sâu kín, khoảng bẩn thỉu. Cách chạm của một cái nhìn, chưa bao giờ trong đời sống của tôi có cái nhìn nào chạm nhẹ như vậy, rất nhẹ!

- Xin lỗi, nếu em không ý thức điều đó, hay nói đúng hơn, em không chọn lựa ai đó để riêng trao cho họ cái nhìn. Đó không phải là thiếu sót của em. Đó chỉ là chuyện bình thường khi người ta chọn cách chạm vào người khác cho một nhu cầu của họ. Em không nghĩ cách chạm vào anh là khởi đầu tình yêu, tình yêu cũng là một nhu cầu, một nhu cầu phải có để rồi vứt đi? Em thích họ vứt em vào nước, âm thanh của tiếng nước xả nghe chướng tai, nhưng dù sao đó cũng là một bài ca tạm biệt.

Nhưng thường sau khi chạm vào ai đó, em phải tiếp tục sống một lúc nữa, sống trong một khoảng tối, những khoảng tối chứa rất nhiều đồ vật đã từng sống và chạm vào một người. Chúng em không trò chuyện với nhau, chỉ im lặng để chạm vào nhau giữa khoảng tối âm u. Không phải là nỗi buồn thân phận. Có lẽ chúng em chỉ nặng nề hơn. Cảm giác nặng nề này là do chúng em sống chung trong thùng rác, bắt buộc phải chạm vào nhau bằng da thịt của mình và nhớ hơi hướm của những người đã vứt bỏ mình.

- Em yêu được sự dơ bẩn đến vậy sao?

- Lúc em nhìn thấy anh, em không thích cách anh hối hả vồ lấy em để tấy xoá sự dơ. Những bà mẹ luôn muốn con mình thật sạch. Anh lúc nào cũng chỉ là một thằng bé được dạy bảo chạy trốn cái phần dơ bẩn do mình sinh ra. Không sao! Anh vồ em, và làm cho em phải nhảy múa.

- Vậy ư!

- Những lúc đó em luôn nhảy múa thoả thích. Em rất vui khi được xoay tít đến chóng mặt, lúc thì lăn dài như thể có một tấm thảm rất đẹp được trải ra. Em thường nhảy múa ở sàn bếp với các bà nội trợ, trên bàn ăn với khách, nhưng hào hứng nhất là nhảy múa với bàn tay anh trong phòng vệ sinh. Và em luôn cười cho tới khi anh xé em ra.

- Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ là đã xé y phục của em!

- Không đâu, đó không phải là y phục, anh đã xé rách nát sự sống của em. Không sao, em thích mà. Nếu những lúc đó anh lắng nghe, anh sẽ nghe thấy tiếng em cười trong im lặng.

 

10-2007

 

---------
Mời bạn đọc ghé thăm trang blog của nhà thơ Trần Tiến Dũng:

 

-----------

Đã đăng:

Ngẫu ký (I-III)  (truyện / tuỳ bút) - Trần Tiến Dũng
Tôi bắt gặp một hình thù bất thường hù doạ đè bẹp cái đẹp. Tôi không biết hình thù đó là cái gì và nó cũng quá đẹp. Tôi biết chắc rồi sẽ có cái đè chết tôi, nhưng tôi không biết chắc là thứ quái quỷ ấy có đẹp không! Chuyện đó cũng đủ làm cho tôi phải cầu nguyện mỗi ngày... (...)
 
Ngẫu ký (IV-VI)  (truyện / tuỳ bút) - Trần Tiến Dũng
... Tôi thấy sợ hãi khi đang ngồi trong ngôi nhà của mình. Sợ không biết đường về trong chính ngôi nhà của mình, đó là nỗi sợ kinh khủng nhất... (...)
 
Ngẫu ký (VII-IX)  (truyện / tuỳ bút)  - Trần Tiến Dũng
Gương mặt tôi lau hôm trước đã trở lại. Thời gian và nước rửa mặt đã đưa gương mặt cũ của tôi tới một nơi có ánh sáng trộn với gió thành một thứ bột mịn... (...)
 
Ngẫu ký (X-XII)  (truyện / tuỳ bút)  - Trần Tiến Dũng
Rác! có lẽ là tất cả cái mà tôi sẽ để lại. Tôi tin rằng rác đã cho tôi nhận thức về sự chuyển dịch thời gian sống của tôi. Mỗi thứ rác cụ thể mà tôi xả ra hàng ngày gởi đến cho tôi một thông điệp: Khi mọi chuyện kết thúc, không phải là mất tất cả... (...)
 
Ngẫu ký (XIII-XV)  (truyện / tuỳ bút) - Trần Tiến Dũng
... Chùa, nhà thờ, đình sắc phong, lăng xác ướp, trường học, trại, nhà, chuồng... là nhà tù nhốt trắng. Tôi gọi xứ sở tôi là trắng. Tôi gọi thế giới này là trắng. Tôi gọi tự do là trắng! ... (...)
 
Ngẫu ký (XVI-XVIII)  (truyện / tuỳ bút) - Trần Tiến Dũng
Lúc gió gào khắp mọi nơi để đón những cụm mây hơi nước, qua trung gian một tấm vách, tôi nghe cái chuông giấy hát. Vậy rồi những chuyện trong quá khứ không có đoạn kết của tôi cao hứng hát theo. Tiếng hát của cái chuông giấy lúc bấy giờ rộng lòng như một chiếc thuyền... (...)
 
Ngẫu ký (XIX-XXI)  (truyện / tuỳ bút)  - Trần Tiến Dũng
Những hôm mưa lớn, bàn tay nước thò ra khỏi cái máng xối, gội đầu cho tôi. Lúc mưa sắp tạnh, cũng bàn tay nước ấy kỳ cọ nhè nhẹ trên lưng tôi. Tôi có cả một ký ức tuổi thơ tắm mưa để tin rằng chưa có bàn tay phụ nữ nào lại nghiêm khắc và dịu dàng với tôi bằng bàn tay mưa... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021