|
Trong nhà hát mang tên: Một Mình
|
|
Chim chìa vôi cất tiếng
nắng trưa lặng với bụi cỏ trên mái nhà
tiếng nước từ cái vòi hư lại ồn
rèm cửa sổ sợ tiếng rao keo dính chuột.
Đây
người đàn ông và
chậu sứ sứt mẻ
cố nhớ lần cuối một điệu Boléro
có giọng ca trong cái gạt tàn thuốc lá
không cái quẹt ga nào khiến ngọn lửa cũ lại hát
nhưng tàn tro vẫn yêu giọng hát có đời nứt bể.
Và ông hát
mảnh sứ bể và tàn tro thuốc lá lại hòa âm
thằn lằn con lắc lư cái đuôi nhỏ xíu
con chó hướng ra cửa sủa “im ngay thằng dính chuột”.
Này ông!
Tôi biết cảm giác cô độc là tường vách
mấy quyển sách vớ vẩn cách âm rất tốt
nhưng vẫn có giọng ca yêu ông trong cái gạt tàn
có thêm nhiều giọng ca khác ư?
Cái gọng kính mờ nghe tiếng nàng hát trong phòng tắm sao?
Lẽ nào có cả tiếng nàng ru làn da êm dịu!
Ông lại ngân giọng
cái đồng hồ đeo tay tự tìm thấy lại thời gian
ảnh chân dung cũ rộng miệng cười ngất
bao nhiêu thứ đáng vứt đi lại múa hát.
Hát với từng ấy những người tình
ông và tôi sẽ chẳng nghe ra giọng cô nàng nào cả
mà cần gì riêng nhớ một nàng nào
trong nhà hát mang tên: Một Mình
cả đống người tình của ta cũng chỉ chung mỗi cuộc tình
trong nhà hát chỉ có mỗi một tiếng vỗ tay.
Dàn kèn tây đám ma gào lên trong hẻm vắng.
----------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Trần Tiến Dũng đã đăng trên Tiền Vệ
|