|
đoản khúc
|
|
gửi Trịnh Kim Tiến
trong khi những con chim lảnh lót từng sáng hừng đông
loài người vẫn thao thức
từng buổi sáng âu lo
có thể là 1 viên đá bất trắc
va vào hành tinh này, và
nơi tạm trú khác mãi còn xa lơ lắc
tôi cũng âu lo, cho
thân phận tình yêu
không có 1 thiên đường của riêng nó, vì
con người mãi sống với danh vọng và quyền lực
những bước chân, riết rồi, chỉ thích giẫm nát đá sỏi
bóng mát của lá rồi sẽ cô đơn, chiếc bóng
và con suối nước thuần khiết sẽ vẩn đục
vóc dáng em không còn trong đó, thanh tân
tròng mắt đỏ dần những giọt lệ, lơ đãng
đi mất lòng tử tế của tôi
chú thỏ con chỉ biết nhai cà rốt với 2 chiếc răng cửa hiền hậu
nhìn mặt trời kéo vạt áo bà ba dài xuống quá khỏi đầu gối
để em vén khéo gót mây cùng cuộc đời hằn học
số phận của nỗi lòng rồi cũng theo dòng sông trôi, giạt ra biển
trở về, không là cơn giận dữ cuồng nộ
thì cũng là rác rến lều bều mà đại dương không thể chấp nhận
nếu tôi không tự trầm tích được sự yêu thương
bằng những câu thơ - hiện đại, hậu hiện đại, tân hình thức
(hoá ra mình mãi còn lọm khọm 7, 8 chữ mà chấm, phẩy cũng phải có sự chấp nhận của tiền nhân) -
thì sự nằm trơ trên bãi cát
sẽ biết bao giờ 1 em bé gái có thời giờ thơ thẩn để nhặt lấy và ép vào trang sách chiếc lá phong rũ, mục
em đã quên mất tiền thân
(có lẽ cũng vì đất, nước)
vì cuộc đời quá bận bịu
những phương tiện cho 1 cứu cánh
không bao gồm 1 góc phố, 1 quán café, 1 cái bàn, 1 ánh nến
thì yêu thương con người sẽ mất hết
- bởi vì, tình yêu dân tộc quá lớn lao -
những điều nhỏ nhặt - trong đó, có tôi - chắc chắn mờ, khuất
năng khiếu của em
là mang lại dịu dàng và ngời ngời
cho Mẹ.
--------------
Bấm vào đây để đọc tất cả tác phẩm của NNguong đã đăng trên Tiền Vệ
|