|
muôn và một
|
|
muôn ơn người/đời/trời — nhặt một phôi chữ ủ mầm ý niệm
đặt vào lòng tay hòn than cháy đỏ. thử vuốt ve
sờ nắn, cân, đo, đong, đếm, và hình dung:
... muôn chất màu vỏ ốc — nhuộm thắm một chân trời cổ lục;
muôn lời nguyền bóng tối — kết nối một bình minh sợi chỉ hồng;
muôn lá cây vả vườn địa đàng — buộc quanh hông một chữ A & E;
muôn cánh bướm sặc sỡ — phô diễn một mùa xuân trác tuyệt;
muôn khúc ruột người / động vật — xe một sợi dây tơ, phối thơ nhạc
hoà đàn... và tưởng tượng:
muôn giọt máu chảy về tim — điểm trang cho một mùa đông — nụ cười;
muôn sông hồ trổ nhánh — vỗ bờ một chùm sóng lời trăn trở
thác đứng, ngồi, thở than... và tái tưởng tượng:
muôn thi ảnh hư cấu — xoá mờ nếp gấp một thực tại sát sườn hiện thực:
muôn xác chữ trần truồng, 3 chìm 7 nổi treo đầu tiếng nấc nghẹn rừng cây
muôn hồn chữ 9 lênh đênh, vất vưởng — không rời xa một đáy cùng địa ngục...
muôn lý trí mây đen vần vũ — dự báo một mưu toan cơn bão ẩn dụ
sấm đột nhập vào thế giới nội tâm, xoáy gió xáo động bản thể
mùa rách nát hoang tàn hoán dụ, số phận lãng mạn trôi lăn
thời gian tượng trưng te tua, gãy đổ...
ai bảo, nội thất đá mẹ hoa cương co... thắt... không đau?
giọt mặn lưu vong bên ngoài nguồn cội, tan hoà vào bốn biển:
có sự sống xót xa nổi trôi bạo liệt của chúng đấy chứ!
ngoại trừ, lòng tay ta máu lạnh
rơi vào một ngày đông, hoá băng, vô cảm.
4.2012
----------------
Bấm vào đây để đọc tất cả tác phẩm của Lê Văn Tài đã đăng trên Tiền Vệ
|