|
Như Mưa, Nắng...?
|
|
Lần đầu, tình cờ trong buổi họp chung toàn sở, sững sờ tôi trông thấy một khuôn mặt nghiêng, toàn bích. Với tôi, đàn bà phụ nữ Á đông không mấy ai có được khuôn mặt nghiêng như tôi đang trông thấy, gò má cao, mũi thẳng, mắt sâu, hàm răng trông nghiêng đều thẳng tắp thụt vào sau, để chỗ cho nét môi trên dưới trề ra, gợi cảm. Khuôn mặt đẹp có lẽ đang hết sức chăm chú nghe người thuyết trình nói gì, nói gì, cũng là phụ nữ, nhưng ngược lại, nét vụng lại phô bầy hết trên khuôn mặt người này, từ môi son, mắt kẻ, mái tóc nâu phủ quá dầy trên cái trán thấp làm đầu dẹp lép. Nghe thuyết trình, tránh buồn ngủ, tôi thỉnh thoảng tưởng tượng, nếu là chuyên viên trang điểm, sẽ phải vuốt ngược tóc nàng lên thế nào, sẽ đánh lợt son môi và hai gò má, sẽ kẻ hạ đuôi lông mày xuống chút ít, ra sao, để nàng có thể sẽ dịu dàng hơn... Mấy câu hỏi bỗng xẹt qua lại trong đầu: 1. Đàn bà, đẹp, là phải dịu dàng? 2. Cái nết đánh chết cái đẹp ? 3. Đẹp-Xấu có đối đầu như Thiện-Aùc? Khuôn mặt đẹp nghiêng kia vẫn chăm chú nhìn người thuyết trình, và tôi, thì thình lình chấn động. Đó là lần đầu gặp. Sau, rồi cũng có dịp tìm ra phòng để làm quen. Tôi khen chân thành: “Khuôn mặt nghiêng của chị tuyệt đẹp!” Mặt chị sáng bừng lên, thứ ánh kỳ diệu, không phải trong đời, nhiều lần, nhiều người, đã trông thấy được ánh sáng đó. Tôi tán thêm, không ngượng miệng, vì thâm tâm không tán: “Hôm đó, trời hơi tối, chị đẹp, quá trời!” Chị biết tôi phải lòng. Dù sao, cũng thì là Việt Nam với nhau, tôi nhắm, chị sẽ không hiểu nhầm để kiện cáo gì đâu, như bọn đồng nghiệp Mỹ, hay bọn Trung Đông hiếu chiến, hay kiện, chúng có thể vu oan tôi là lesbian, là đang sách nhiễu tình dục. Gặp ở hành lang, chị cười não nùng. Tôi liêu xiêu, nao núng. Tôi gạ, và một bữa, chị cho tôi vào văn phòng chị, ăn trưa: “Em chỉ ngắm chị cũng đủ no! Nhất là những hôm trời mưa.” Mối tình. Tôi ấp ủ. Tất nhiên là chị cũng mến tôi, nên đem ảnh chị lúc trẻ sang khoe. Tôi thấy đẹp, nhưng không rung động. Và mặc kệ chị nói gì, tôi cứ say sưa ngắm chị, bây giờ. Mỗi sáng thức dậy soi gương sửa soạn đi làm thấy vui vui. Biết ở sở đang có điều gì đó đợi. Một cái vui không thuộc hẳn về tôi, nhưng không làm khó dễ với tôi. Sẽ không cho tràn trề hạnh phúc nhưng cũng sẽ không bỗng nhiên sớm chiều, với một hai cớ lô gích và không lô gích, có thể với tôi nhưng không với họ và vice versa, dửng dưng dứt áo. “Em đừng trố mắt nhìn chị thế chứ, được không?” Trời cho chị hiền, chị đã không mắng tôi, nặng hơn. Một hôm, chị có vẻ bối rối khi tôi bước vào. Tôi lẳng lặng ngồi, và lại trố mắt nhìn nét nghiêng màu ngà của chị. Chị cười, pha chút lúng túng. Ngập ngừng, rồi cũng hỏi: “Ông xã làm ở đâu?” “Em ở với hai con, chồng ly dị lâu rồi!” Tôi giơ ngón tay giữa, trơ trọi chiếc nhẫn kim cương một hột. Chị tỏ vẻ sượng sùng, bối rối hơn. Tôi ngắt ngang: “Sợ là lesbian hả? Tôi đâu có lesbian!” Rồi cảm thấy mình hơi bất công với mấy người bạn lesbian của mình, tôi gân cổ: “Mà lesbian, đã sao?” Rồi giận dữ bỏ về. Cách một tuần, không đến văn phòng chị, mà chị cũng không qua kiếm tôi. Tôi nhớ, nhớ khuôn mặt nghiêng của chị, nhớ môi cười hé mở, nhớ những lần lòng chùng xuống, cảm động, êm ả. Chị nhắc tôi một thời đắm mê lớn nhỏ với những đàn ông lớn bé, mà nay, họ đã lờ mờ những cái bóng lềnh bềnh trong khúc quanh đen thẫm nào đó, của trí nhớ. Tôi chẳng còn hình dung được gì. Chị như thế, khuôn mặt sáng bừng lên mỗi khi gặp, xúc động, nôn nao, tôi thèm được nôn nao thế, xúc động thế. Ngày mưa như thế, ánh sáng như thế. Khuôn mặt chị nơi hành lang đèn nê ông không sáng, trong phòng họp có rèm buông kín cửa, và phòng làm việc lờ mờ mỗi khi trời sụp tối, buổi chiều. Tôi chẳng biết nhà chị ở đâu, chồng con làm gì, dường như nhiều bận chị có kể, nhưng tôi nghe chỉ là nghe... Tôi lại mò đến văn phòng chị. Chị cười: “Giận chị à, sao không thấy ghé chơi?” Giọng chị hiền, nhưng nhạt và lạnh, tôi chưng hửng, không dám ngang nhiên kéo ghế ngồi vào vị trí có thể nhìn mặt nghiêng của chị, như mọi lần. Đến phiên tôi lúng túng: “Chị bận hả? Thôi em về!” Ra tới cửa, không biết có phải không, tôi nghe giọng yếu nhạt thì thào của chị đuổi theo: “Em lạ quá!” Hôm đó, trời mưa, tôi áo thun nhung, xoã tóc. Tôi ngượng và tự thấy kỳ cục. Chán. Tránh không tới phòng chị nữa, nhưng những hôm mưa gió não nề (như hôm nay,) lòng vẫn mong vô cớ. Sẽ có những buổi họp thình lình đột xuất, chị, áo lụa đen, khăn quàng xám bằng lông thỏ nhỏ mịn, nổi bật trong một góc phòng, khuôn mặt nghiêng, dáng miệng nhỏ hé mở, chăm chú, sóng mũi thẳng, thanh tú, mắt sâu, vời vợi, khôn cùng? Tôi không lesbian, nhưng yêu. Nàng đã trở lại, sau bốn tuần lễ đúng như lời hứa, để trả lời những câu hỏi do buổi thuyết trình trước gợi ra. Tôi lại lặng lẽ ngắm nàng, sửa soạn nhan sắc, chải bới cho nàng, phải tô nét chì này lại thế này, phải đổi màu son sẫm hơn, cái khăn hoa loè loẹt không hợp với cái áo khoác nâu, loay hoay sửa sang, trang điểm, làm tốt cho người nữ thuyết trình, lơ là nghe cho qua gần hết buổi họp với giọng mũi đầy thổ âm miền nam, dẹp lép. Mấy câu hỏi thình lình bùng nhùng: 1. Tại sao giọng nói phải tròn trịa thì mới sang trọng? 2. Tại sao tôi cứ nhất định sửa sang sắc đẹp lại của nàng theo ý tôi? Hơi quay lại, tôi nghiêng đầu né tránh cái đầu hói của một ông ngồi bên trái phía trước, và bất ngờ hướng về phía một khuôn mặt bầu bĩnh, môi tái nhợt đang hé mở. Khuôn mặt nghiêng đàn bà không son phấn tiệp màu, khô khan, bình thản. Tôi rung động ngẩn người. Ai làtôi, khi tôi/ai thích chuyện này, khi tôi/ai mê cái khác? Tôi/ai biết quá đại khái về ai/ tôi? Như mưa nắng tầm phào? 4-2000 |