thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ngày trắng lạnh
 
Bông gòn và mốp tạo hình băng tuyết trên đường Nguyễn Huệ
khu trung tâm Sài Gòn một màu trắng
tháng 12 trời còn mưa
tôi đã nhìn thấy số 9 buông xuống như một lưỡi câu
đám đông ngày cuối năm quần tụ như bầy cá nhỏ
 
Tôi bắt tay một trí thức vừa rời Hội nghị Việt Nam học
ngày mai ông sẽ về nước của ông, một người Việt về nước Mỹ
ông nói ông không thấy ngon miệng dù là ở Hà Nội hay Sài Gòn
ông đã quá già để trở lại chung sống với gia vị Việt Nam
nhưng đó không phải là tham luận của ông về các vấn đề của “thời đại Hồ Chí Minh”
ông kết luận món ăn Tây là thứ duy nhất không tìm cách bắt giam cái lưỡi
 
Những cửa hiệu Sài Gòn như đám trẻ con nắm tay đi vào chỗ đông vui
rừng thông bằng giấy kính bóng và đèn màu Trung Quốc đã được trồng
một bé gái bụi đời chỉ cho tôi cơn mưa tuyết trong ô cửa kính.
“Đồ giả đó ông ơi, ông già Noel cũng giả.
Má tui biểu tui tới tuổi phải lấy chồng Hàn Quốc hoặc Đài Loan,
qua bển gởi quà về, tui mới là ông già Noel thứ thiệt.”
 
Ông già tuyết bằng cao su đang cố sức chìa tay mời mua hàng
ông được kích cầu bằng hơi và phình trương quá mức
lúc này ông có gương mặt của một người sắp bị đuổi việc
và một gã thất nghiệp với gương mặt bị tổn thương nói với ông
“Cha chẳng biết mẹ gì về chuyện khủng hoảng kinh tế đang móc túi tụi mình.
Thằng bạn tôi vừa té giàn giáo, con gái nó làm đĩ đứng núp gốc cây mà còn bị
xe đụng. Tôi và ông chỉ biết toàn là chuyện lỗi thời cả.
Xứ này chỉ bọn tham nhũng là có quyền sống sướng.”
 
Đã thấy năm mới đặt một chiếc giày vào Sài Gòn trắng
văn chương đã tìm thấy cuốn tiểu thuyết
bảo vệ “đời thường và hoàn cảnh cá nhân”[*] lãnh tụ
và đám đông luôn luôn là đám cá nhỏ
không có đời thường và hoàn cảnh cá nhân
và từ “Đỉnh Cao Chói Lói” của Dương Thu Hương
bà và nhân vật chính của bà sẽ lại bắt đầu màn ảo thuật mới
 
Đã thấy thêm một chiếc giày nữa đến ngã tư Đồng Khởi
hướng tây và hướng đông mây mưa vẫn dồn về
có khi linh hồn lính và thường dân đã chết cũng tìm về
trên thềm cửa xứ sở họ yêu và sống
hy vọng đủ tiền để mua vài cụm từ về lịch sử số phận cá nhân
 
Sài Gòn chiều cuối năm một vùng nước đục và lạnh
những người cộng sản lại tiếp tục chuẩn bị mồi
những miếng mồi hình trái châu, ngôi sao...
kéo sáng những dòng chảy mù mờ ảo giác khuyến dụ
đã thấy con số 9 thòng xuống như lưỡi câu
và ai cũng cắn mồi...
và ai cũng phải nói dối với người khác rằng cần phải
sống và đó là miếng mồi “ổn định”
đã thấy con số 9 năm mới có móc mồi
miếng mồi cuối cùng sẵn dành cho công dân
những miếng mồi xé ra từ lòng tự trọng của chính họ
 
Trong ngày Sài Gòn lem luốc màu bông tuyết giả
Đầu năm thứ 9 của thế kỷ 21
tôi bắt gặp tôi trong đám đông đang như bầy cá nhỏ lao vào
vùng nước trắng
một tấm lưới lớn
                            nắm-mồ-của-sự-thật.
 
 
_________________________

[*]Đọc bài viết của Christine Nguyễn: “Ra mắt tiểu thuyết của Dương Thu Hương” trên BBCvietnamese.com.

 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021