thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tôi cũng chỉ đoán chừng thôi
 
BÍ MẬT CỦA NGÔN TỪ là cái không thể so sánh hay ví dụ và tôi muốn dấn sâu vào nó như khi tôi dấn sâu vào em cùng với một diễn ngôn tục tĩu và tiếng rên của em nở ra những chân trời rực rỡ mà huyền hoặc và khiến cho sự tục tĩu thành linh thiêng ở đó thời gian thành vĩnh cửu và không gian không có giới hạn như thể tôi đã đâm suốt qua họng em và ở phía đầu bên kia lấp ló tiếng hát của những sợi tóc khi ấy cũng đã dựng đứng che chắn những cơn gió tạt miền xích đạo và quả thật ngôn từ cũng nóng lên bởi được thiêu đốt bằng một khát khao bày tỏ mà nếu như không nói được tôi sẽ nổ tung nhưng làm sao tôi có thể mở ra được hết những bí mật của nó?
 
Và tôi có ý định sẽ không mở miệng cho đến khi tôi thật sự thấu cảm được mọi bí mật của ngôn từ như tôi sẽ không dấn sâu vào em cho đến khi tôi biết em thật sự thuộc về tôi nhưng xem ra đấy chỉ là nỗi bồng bột ngây thơ của kẻ muốn vá lại những lỗ thủng của tình yêu mà tình yêu với em thì không bao giờ có thật vẫn được em mô tả như cái đầu trọc của tôi và để suy nghiệm một cách nghiêm túc em đã nhìn tóc tôi mọc lại mỗi ngày bằng hai bàn tay và em bảo em thích nhìn sự vật theo kiểu người mù vì đôi khi bàn tay có sự nhận biết chính xác hơn đôi mắt và không hàm hồ như cái miệng nhưng nếu không dùng cái miệng để phát ngôn thì bàn tay hay đôi mắt không tránh khỏi bị ngộ nhận về những điều nó muốn nói nhưng nói mà không biết sự bí mật của ngôn từ thì thà đừng nói vì thế liệu tôi có nên im lặng không?
 
Quả thật tôi đã viết được mấy cuốn sách tuy nhiên chưa bao giờ như lúc này tôi cảm thấy như chưa viết cái gì chưa nói điều nào bởi vì tôi chợt nhận ra mình chẳng biết mẹ gì về những bí mật của ngôn từ mà tôi chỉ cảm nhận được uy quyền của nó khi nó biến tôi thành một “thế lực thù địch” nhưng cái “thế lực thù địch” là tôi chẳng cướp-giết-hiếp được ai mà ngược lại nó biến tôi thành nạn nhân của chữ nghĩa vì thế tôi đã bị buộc phải thôi việc mấy lần bị hăm dọa đủ trò và bị hạch hỏi như tội phạm khiến mẹ tôi dưới suối vàng cũng phải kêu lên (tiếng kêu trầm thống của con người không còn đất sống) chưa thấy vinh quang tiền bạc gì đã thấy chết như gà nuốt dây thun và tôi ngọng từ thuở ấy.
 
Khi tôi nói tôi bị “ngọng” là tôi đã hé lộ một chút bí mật của ngôn từ vì tôi định bụng “sống để dạ chết mang theo” bởi vì tôi biết bí mật của ngôn từ là điều bất khả lậu thuộc phạm trù cảm xúc đôi khi linh thiêng và không thể tùy tiện nhưng tôi cũng không thể không chia sẻ cái khoái cảm riêng tư của mình khi nói với bạn rằng: Cái bí mật nhất của ngôn từ có thể chính là tình trạng luôn luôn bị ngọng của nó hoặc do sự ấm ớ của nó (nói dzậy mà không phải dzậy) nhưng tôi là người rất ghét cái kiểu nói ví von của người miền Bắc cũng như cái kiểu ầu ơ ví dầu của người miền Nam vì tôi cho rằng sự quyến rũ của ngôn từ nằm ở sự bộc trực (mà ngay thẳng thì dễ chết đứng) giống như tiếng chửi thề trong cơn phẫn nộ mà cơn phẫn nộ nào chẳng dây mơ rễ má với bao nhiêu thứ rằn ri thân phận cội nguồn?
 
Tôi cũng đoán chừng rằng một trong những bí mật của ngôn từ mà chỉ những kẻ thấu cảm được cái chết mới cảm nhận được như âm vang của sự chân thật như cái vẫn thường làm tôi rùng mình lạnh gáy như sự câm lặng của nỗi hờn căm như mặt trời làm mù mắt những ai nhìn lâu vào nó và đây chính là điều tôi muốn đọc trước mộ của mình.
 
23-2-2012
 
 
 
----------------
Bấm vào đây để đọc CHUYÊN ĐỀ về NGUYỄN VIỆN
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021